Chương 242
Đồng thời lật tung hợp đồng vay mượn cả chục tỉ của nhà họ Lý và nhà họ Lưu, lấy lý do lừa gạt khoản lợi nhuận lớn, xé bỏ hợp đồng.
Còn về tiến vốn.
Trần Khải Minh thuận nước giong thuyền, đè toàn bộ chuyện này xuống.
Trần Thiên Hạo cuối cùng vẫn không tìm được câu trả lời mà mình muốn.
Điều tra đến bước này, anh vẫn không định dừng lại.
Anh nhất định sẽ bắt tất cả những người có liên quan đến cái chết của ông Trần.
Tại đại viện nhà họ Trần.
Mắt bà Trần quấn băng, được Tiết Thiên Linh đỡ, từ từ đi trong sân nhà.
Lúc này trong sân có mấy chục người.
Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, nhóc 13, còn cả Trần Vĩnh Khang, Trần Vĩnh Hằng và con cháu nhà họ Trần.
“Tiết thần y, ông nghĩ mắt của tôi có khỏi được không?”
Giọng bà Trần vang dội, có hơi run rẩy.
Bà mù đã mười mấy năm, đột nhiên chuẩn bị nhìn thấy lại ánh sáng, khiến bà cảm thấy không được thật lắm.
Trong lòng cũng khá bối rối.
Tiết Thiên Linh mỉm cười.
“Bà Trần, bà chỉ cần làm theo điều tôi nói thì hôm nay tôi chắc chắn bà sẽ nhìn thấy
“Bà từ từ mở mắt ra”, Tiết Thiên linh khẽ nói.
Sau khi cởi băng ra, bà Trần từ từ mở mắt ra.
Cảm giác qua lớp băng, có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ hơn lúc trước, hơn nữa trong tầm nhìn của bà, bà có thể nhìn rõ cả hoa văn trên lớp băng.
Cùng lúc đó.
Những người khác cũng hơi căng thẳng.
Trần Thiên Hạo lo lắng bước lên, cầm lấy tay bà Trần, Lưu Tiểu Nguyệt cũng tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bà Trần.
Bà Trần hơi run.
Giọng bà run rẩy.
“Tôi, tôi cảm thấy ánh sáng trước mắt rất sáng, sáng hơn trước kia nhiều”.
Tiết Thiên Linh chậm rãi mỉm cười.
“Bà Trần, bà ngồi xuống trước đi”.
Trần Thiên Hạo kéo bà ngồi xuống ghế, bốn phía quanh nhà đều cây xanh bóng mát nên ánh sáng cũng tối hơn nhiều.
Tiết Thiên Linh cũng cần một môi trường như vậy.
Sau đó đi đến sau lưng bà Trần, chậm rãi cởi từng lớp băng vải.
Mọi người rối rít nhìn về phía bà Trần, tất cả mọi người đều nín thở.