Chương 296
Trần Thiên Hạo không nói lời nào, chỉ đi tới cạnh cửa sổ nhìn cảnh vật xanh biếc bên ngoài biệt thự, buồn bực nhắm mắt lại.
“Em đang hỏi anh đấy Trần Thiên Hạo”.
Tiền Cẩm Lâm gấp gáp truy hỏi.
“Có!”
Sau một hồi im lặng, anh đáp lại một tiếng.
Nghe được câu trả lời này, vẻ mặt ủ rũ của cô ta lập tức trở nên vui mừng.
Cô ta bước tới ôm eo anh từ phía sau.
“Chỉ cần biết trong lòng anh có em là em đã vui lắm rồi”.
Trần Thiên Hạo cảm nhận được cơ thể mềm mại ở sau lưng, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt.
Một cảm giác hạnh phúc lạ thường lan tràn trong tim anh.
Anh biết ngay từ đầu anh không hề có tình cảm với Lưu Tiểu Nguyệt. Anh làm tất cả cũng chỉ vì để bồi thường cho cô mà thôi.
Cho dù bây giờ có tình cảm thì thứ tình cảm mong manh có thể bị dao động bất cứ lúc nào kia khiến anh thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhưng Tiền Cẩm Lâm thì khác.
Cô ta rất cứng đầu, kiên trì đến cùng.
So với kiểu tính cách mong manh yếu đuối của Lưu Tiểu Nguyệt, cô ta càng khiến anh rung động hơn.
Đã từng có một khoảnh khắc.
Trần Thiên Hạo rất muốn làm theo trái tim mình.
Bệnh tình của Tiền Cẩm Lâm chưa chắc có thể chữa khỏi hay không. Anh không biết bản thân có nên tranh thủ lúc cô ta còn khỏe mạnh, hoàn thành tâm nguyện của cô ta, cho cô ta cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Tất nhiên. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đây chỉ là suy nghĩ sâu trong nội tâm của anh mà thôi.
Ở trước ban công.
Hai người lẳng lặng đứng đó, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, ai cũng muốn gìn giữ giây phút bình yên khó có được này.
“Kính coong!”
Chuông cửa ngoài cổng biệt thự đột nhiên réo lên.
Hai người giật mình kinh ngạc. Tiền Cẩm Lâm lưu luyến buông tay khỏi người Trần Thiên Hạo.
Cô ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Hoa Nhụy lại tới nữa?
Sắc mặt cô ta trở nên rét lạnh, quay người đi mở cửa.
“Rốt cuộc cô muốn gì vậy hả?”
Vừa mới dứt lời, cô ta liền bị người xuất hiện ở ngoài cửa làm cho sững sờ.
Người tới là nhóc 13, và cả Bạch Hổ.
Hai người ngơ ngác không hiểu Tiền Cẩm Lâm nói vậy là có ý gì.
Sắc mặt nhóc 13 dần trở nên khó coi.
“Ở đây không chào đón tôi, tôi muốn về nhà”.