Chương 306
Ngô Đông thấy vậy, nhưng mà vẫn chưa bàn xong vụ phòng khoa học, phòng thí nghiệm mà.
Sao lại rời đi như vậy.
Ông ta lập tức đi theo.
Hoa Nhụy vừa nhìn liền biết ông ta định làm gì.
Cô ta chắn phía trước Ngô Đông, không muốn ông ta tiến lên.
Ngô Đông sốt ruột.
“Hoa Nhụy, Hoa Nhụy, cháu nhường đường đi, chú muốn nói một câu với cậu Trần”.
Tên Ngô Đông này mặt dày thật đấy, khi Hoa Nhụy đi học sao cô ta không phát hiện ra nhỉ.
Ông ta vẫn luôn giữ hình tượng cứng nhắc.
Không ngờ gặp người có tiền liền như vậy.
“Hiệu trưởng Ngô, anh Trận còn phải xử lý việc khác, vậy nên có việc gì sau này chú nói với cháu sau cũng được”.
Hoa Nhụy nói.
Nói với cháu?
Cháu thì bỏ ra được mấy đồng chứ.
Ngô Đông không cam tâm, nhìn Trần Thiên Hạo đã rời đi liền gọi lại.
“Cậu Trần, cậu xem phòng thí nghiệm, phòng khoa học của chúng tôi…”
“Ồ, ông không nói tôi suýt nữa quên đấy”.
“Hoa Nhụy”
Trần Thiên Hạo dừng lại đưa điện thoại cho cô ta.
“Chuyển tiền cho hiệu trưởng Ngô, cần xây cái gì liền xây cái đó”.
Hoa Nhụy tức đến mức giậm chân, tức giận trợn mắt nhìn Ngô Đông.
Ngô Đông ơi là Ngô Đông.
Chú muốn Trần Thiên Hạo xem cháu là người thế nào đây.
Ngô Đông cười hi hi, nói nhỏ.
“Hoa Nhụy, cháu đúng là công thần của trường chúng ta đó”.
Sau khi chuyển tiền, Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy rời khỏi trường.
Sau khi đi được một đoạn, có một thanh niên lái mô tô lao ra khỏi ngõ.
Tiếng bô mô tô cứ rầm rầm như tiếng sấm vậy.
Ba chiếc xe, sáu thanh niên nhìn Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy, hơi sững sờ.
Anh chàng tóc ngắn màu vàng dẫn đầu đỗ chiếc mô tô trước mặt hai người.
“Hoa Nhụy, hôm nay em không đi làm à?”
“Anh ta là ai?”
Hắn khó chịu soi xét Trần Thiên Hạo.
“Phùng Bân, anh muốn làm gì, mau thả tôi đi”.
Hoa Nhụy đẩy xe Phùng Bân ra, đẩy hắn lùi về sau mấy bước.
Vẻ mặt Phùng Bân có hơi buồn bực, hắn nhìn Hoa Nhụy lại nhìn Trần Thiên Hạo, trên mặt hiện lên vẻ ác độc.