Chương 316
Cánh cửa gỗ bị đóng lại.
Giọng Lão Hắc vang lên từ trong phòng.
“Người anh em, để tôi lên trước, tí nữa mấy người lần lượt lên”.
“Con phò này, mẹ nó chê nhà họ Phùng tao à. Giả bộ thanh cao làm chó gì, ông đây cho mày giả bộ này”.
Sau đó ông ta đánh mắt với hai tên thuộc hạ đang giữ tay Hoa Nhụy, ông ta cởi cổ áo Hoa Nhụy, đẩy cô ta xuống chiếc giường cạnh cửa.
Qua tấm màn che, Hoa Nhụy ngã vào lòng Trần Thiên Hạo, đang hoảng loạn, cô ta đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.
Cô ta run rẩy nắm lấy tay Trần Thiên Hạo.
“Anh Trần, cứu tôi!”
“Anh Trần?”
Lão Hắc nhíu mày, giờ mới phát hiện ra, đằng sau rèm có một người.
Nghĩ đến người đàn ông mình đang tìm, Lão Hắc kéo tấm rèm xuống.
“Mẹ nó còn giấu đàn ông trên giường, thằng này, mày là đứa đánh con trai tao phải không?”
Lão Hắc híp mắt lạnh lùng hỏi.
Trần Thiên Hạo kéo Hoa Nhụy đang nằm trong lòng mình ngồi sang bên cạnh.
Anh chống hai tên xuống giường, vắt chéo hai chân, lười biếng nhìn đối phương.
“Con trai ông là cái thá gì?”
Lão Hắc nổi giận.
“Mẹ nó, ông đây giết mày”.
Ông ta vung tay lên, hai tên thuộc hạ lao tới.
Trần Thiên Hạo ấn xuống chiếc giường gỗ, sau đó bật dậy.
Đối mặt với hai tên đang lao tới.
Anh nâng tay, vả vào mặt hai bọn chúng.
Khiến chúng quay mấy vòng rồi mới ngã xuống đất.
Lão Hắc thấy vậy liền thốt lên.
“Mẹ nó, mạnh thế sao?”
Ông ta lùi về sau mấy bước, mở cửa chạy ra ngoài.
“Các anh em, xử hắn cho tao”.
Hơn hai mươi người vừa nghe xong, như được tiêm thuốc tăng lực, bọn chúng xông thẳng vào trong nhà.
Nhưng vừa đi đến cửa, một tên đá bị Trần Thiên Hạo đá bay.
Luồng sức mạnh cực lớn khiến tên đó lao thẳng vào người mấy tên kia.
Nháy mắt, mười mấy tên bị đánh trúng.
Trần Thiên Hạo sải bước đi ra khỏi nhà.
Anh nhìn mười mấy tên loai choai ngã dưới đất, với cả mấy tên đứng sau mặt mày khiếp sợ, Lão Hắc sợ đến mức run rẩy, anh vỗ tay một cái rồi lạnh lùng hỏi.