Đông Hoang Thần Vương

Chương 317



Chương 317

“Còn ai không? Gọi nốt đến đi”.

“Mẹ nó, mày quá ngông cuồng”,

Lão Hắc cũng là loại người độc ác, đương nhiên không phục Trần Thiên Hạo.

Ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cầu cứu.

Tuy nhiên Lão Lục người từng uống trà với ông ta tóm lấy điện thoại.

Sau đó vẻ mặt hắn như nhìn thấy bố mẹ mình chết một trăm năm bỗng bật dậy khỏi quan tài.

Khuôn mặt hắn tái mét, hắn run rẩy nói nhỏ bên tai Lão Hắc.

“Lão Hắc, mẹ nó, đây là tên độc ác ở Long Phượng Gia Viên”.

“Cậu không nhìn nhầm chứ”.

Đầu Lão Hắc như sắp nổ tung, tim như nhảy ra ngoài.

“Không, không đâu”.

Lão Hắc lập tức sợ nhũn người.

Mẹ nó sao mình đen đủi thế, chọc phải tên ác ôn này.

Ông ta mặt mày đưa đám, cất điện thoại đi, sau đó quỳ xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Ông nội, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cậu tha cho tôi một mạng”.

Nói xong ông ta liền quỳ xuống đất dập đầu.

Tiếng bịch bịch vang lên.

Đám đàn em thấy vậy cũng hoảng hốt dập đầu nói.

Hoa Tiểu Bình giãy giụa dưới đất, nhìn Trần Thiên Hạo khiếp sợ vô cùng.

Có thể khiến Lão Hắc dập đầu xin tha mạng, người này có thân phận như nào vậy.

Nghĩ đến Hoa Nhụy đưa anh về nhà, Hoa Tiểu Bình bất giác cảm thấy kích động.

Chẳng nhẽ con gái mình hẹn hò với người này.

Nếu như là thật thì sau này mình không cần lo lắng bất cứ điều gì nữa rồi.

Hoa Nhụy đi ra khỏi nhà, mặc dù cô ta đã dự đoán được cảnh này nhưng khi nhìn thấy thì vẫn khiếp sợ.

Trần Thiên Hạo nhìn Hoa Nhụy, lạnh lùng hỏi.

“Xử lý họ thế nào do cô quyết định”.

Hoa Nhụy tiến lên đạp vào chân Lão Hắc, sau đó nói.

“Lão Hắc, muốn anh Trần tha cho ông cũng được thôi, hủy hôn sự giữa tôi và con trai ông đi”.

Lão Hắc lo lắng liều mạng gật đầu.

“Được được”.

Sau đó ông ta cảm thấy bối rối.

“Nhưng bố cô cầm của tôi một triệu. Hay là cô trả lại cho tôi một ít”.

Dù sao một triệu cũng là khoản tiền lớn.

Nếu như hôn sự không thành, đối phương kiện mình tội lừa đảo, Trần Thiên Hạo có lợi hại đến mấy cũng không giúp được cô ta chống lại pháp luật.

Hoa Nhụy nhìn Hoa Tiểu Bình.

“Bố, trả tiền cho ông ta”.

Hoa Tiểu Bình thở dài, có hơi khó xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.