Đông Hoang Thần Vương

Chương 333



Chương 333

“Huấn luyện viên thể hình ít nhất cũng phải có sức mạnh sánh ngang hai trăm năm mươi cân trở lên, vậy mà Trần Thiên Hạo lại đá bay chỉ bằng một phát?”

Bọn họ không cam lòng xông tới giơ tay định bắt lấy anh.

Anh hơi xê dịch gót chân, tung đấm lia lịa. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị anh đánh ngã xuống đất.

Anh không hề nương tay, dứt khoát đạp thẳng xuống tay chân của bọn chúng.

“Răng rắc!”

Đám huấn luyện viên thể hình kia đều bị anh đánh gãy hết tay chân.

Tiếng gào thét inh ỏi và than khóc vang vọng khắp du thuyền rộng lớn.

“Trần Thiên Hạo, mày đúng là cho tao được mở rộng tầm mắt”.

Giang Đại Bằng tức tối hét lên, gương mặt vặn vẹo vì giận dữ. Hắn ta lùi về sau mấy bước, đám đàn em bên cạnh đều bị dọa sợ không dám tiến lên. Ngay cả mấy cô gái xinh đẹp cũng bất an tránh ra thật xa.

Bấy giờ Tiêu Mị Mị mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.

Cô ta do dự suy đi nghĩ lại, thấy mình dù sao cũng đã thất nghiệp, chẳng cần phải tiếp tục khúm núm lấy lòng hắn ta nữa.

Tiêu Mị Mị đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo, giọng điệu mang theo sự sùng bái.

“Trần Thiên Hạo, cậu lợi hại thật đấy”.

“Rốt cuộc trong mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy?”

Anh chỉ cười nhạt một tiếng.

“Thế này thì có gì mà lợi hại?”

Anh liếc nhìn Giang Đại Bằng, không nhịn được hỏi một câu.

“Hồi nhỏ tôi đã làm gì chọc giận hắn ta mà để hắn ta ghi thù tôi đến tận bây giờ vậy?”

Cô ta cố nín cười, muốn nói ra lại thấy vẻ mặt giận dữ xen lẫn bất an của Giang Đại Bằng, lại phải nhịn xuống.

“Trần Thiên Hạo, mày cứ chờ đấy, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt”.

Ngay từ lúc Khâu Giang bị đánh tơi bời, hắn ta đã nhanh trí gọi điện thoại cầu cứu. Bây giờ đã có chừng bốn chiếc du thuyền phóng tới.

Sắc mặt Tiêu Mị Mị lập tức thay đổi.

Trong chuyến đi chơi biển lần này bọn họ có tổng cộng năm chiếc du thuyền, một chiếc của hắn ta, bốn chiếc còn lại đều của nhà họ Tào ở Đế Đô.

Nhà họ Tào là gia tộc lớn thứ hai ở Đế Đô, chỉ đứng sau nhà họ Bạch, thế lực lớn hơn nhà họ Giang gấp mấy chục lần.

Bốn chiếc du thuyền tiến sát. Chiếc ở giữa làm bàn đạp kết nối, hơn trăm người từ những chiếc còn lại kéo hết sang chiếc của Giang Đại Bằng.

Tất cả đều là người Tiêu Mị Mị từng gặp, trong số đó còn có kẻ cầm đầu thế lực ngầm ở Đế Đô, trong tay đã từng giết không ít người.

“Đại Bằng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu gọi chúng tôi đến gấp thế?”

Một gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm đi tới.

Trên chiếc du thuyền còn lại có một tên cũng đeo kính râm màu đen, hai tay để trần lộ rõ hình xăm kín mít cũng đi tới. Bên cạnh hắn là mấy chục tên côn đồ xăm trổ đầy người.

Tiêu Mị Mị hoảng sợ túm chặt lấy tay Trần Thiên Hạo, run rẩy nói.

“Lần này chúng ta xong đời rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.