Đông Hoang Thần Vương

Chương 57: 57: Thành Ý Nhà Họ Lý




Trước sự chứng kiến của toàn thể bốn gia tộc lớn và các doanh nghiệp nước ngoài, nhà họ Triệu đã nhận về sự sỉ nhục.
Nhà họ Triệu là một trong bốn gia tộc lớn ở Nam Thành, vậy mà trước mặt quân Đông Hoang lại bị sỉ nhục không ra thể thống gì.
Tin này sớm muộn gì cũng lan rộng ra khắp cả nước Hoa.
Đợi đến khi đám đông giải tán dần, Thanh Long, Tưởng Đại Vi đứng ở một bên.
"Vương, đây là cơ hội ngàn năm có một, tại sao không tiêu diệt luôn nhà họ Triệu chứ?"
Trần Thiên Hạo khẽ chau mày.
"Vấn đề là vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của chiếc cúc đầu sói, nguyên nhân cái chết của ông cụ thì không rõ ràng.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy nhà họ Triệu là phía có khả năng biết sự thật nhất”.
"Vậy nên chúng ta không được nóng vội, nhất định phải điều tra cho bằng được”.
Cả hai cùng gật đầu.
“Tôi bảo cậu theo dõi sát sao nhất cử nhất động của nhà họ Triệu, có thu được thông tin gì không?”, Trần Thiên Hạo lại hỏi.
Thanh Long khẽ nhíu mày.
"Hình như hai hôm trước, nhà họ Triệu có liên hệ với nhà họ Bạch ở Đế Đô, tôi đã sai người đi theo dõi, có bất cứ thông tin gì sẽ lập tức báo lại.”.
"Ừm, nhà họ Triệu hiện giờ như chim sợ cành cong, chắc chắn bọn họ sẽ rất cẩn thận.

Đương nhiên đây cũng là thời điểm họ dễ để xảy ra sai sót”.
Trần Thiên Hạo gật đầu rồi nhìn về phía Tưởng Đại Vệ.
"Nhà của chiến thần chuẩn bị đến đâu rồi?"
“Công tác chuẩn bị vẫn đang được tiến hành gấp rút.

Nhà của chiến thần vốn là dự án bên trên duyệt xuống nên tiến độ rất nhanh chóng, làm thủ tục cũng nhanh gọn.

Có một số thủ tục là bên trên trực tiếp hạ lệnh xuống luôn.”.

"Tôi tin chẳng bao lâu nữa là có thể động thổ được rồi”.
“Ừm, phải kiểm soát sát sao tiến độ và chất lượng”.
Sau khi ra lệnh, Trần Thiên Hạo cũng đi ra khỏi hội trường.
Ngoài đường, Lưu Tiểu Nguyệt ngồi trên xe chờ đợi.
Thấy Trần Thiên Hạo đi ra, vẻ căng thẳng của cô cũng tan biến dần.
“Thiên Hạo, thần tướng Thanh Long không làm khó anh chứ?”
Trần Thiên Hạo mỉm cười.
“Anh đường đường là lính liên lạc của chiến thần, Thanh Long sao có thể làm khó anh được, nhưng lần này cậu ta đã giao rất nhiều nhiệm vụ cho anh”.
"Em hiểu rồi, em sẽ không hỏi những điều không nên hỏi”, Lưu Tiểu Nguyệt đáp lại.
Trần Thiên Hạo mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó bước lên xe.
“Thủ tục đất đai ở phía tây thành phố làm đến đâu rồi?”, Trần Thiên Hạo nhìn Lưu Tiểu Nguyệt rồi hỏi.
Lưu Tiểu Nguyệt cầm một túi công văn lên, miệng nở một nụ cười vui vẻ.
“Hiệu quả làm việc của quân Đông Hoang đúng là rất cao, chúng ta mới tách nhau ra năm phút thôi mà đã được duyệt rồi”.
“Vậy còn tiền...”
Trần Thiên Hạo không kìm được, vội hỏi.
"Nhân viên đó nói một tiếng nữa sẽ nhận được tiền, nhưng tới giờ vẫn chưa...”
"Ting! Bạn có tin nhắn mới!”
Tiếng chuông báo tin nhắn mới đến bỗng nhiên vang lên.
Lưu Tiểu Nguyệt giật mình.
Cô cầm điện thoại lên xem, thì ra đó là tin nhắn báo biến động số dư gửi từ ngân hàng Đế Phong.
Tim cô bất giác đập nhanh, hồi hộp mở điện thoại ra xem.
Đó là mười tỷ được gửi vào tài khoản cá nhân...
“Nhận được tiền rồi!”
Lưu Tiểu Nguyệt mừng rỡ, cảm giác hệt như đang nằm mơ vậy.

Cả người cô đều ngạc nhiên đến sững người.
Cô nghiêng người ra, ôm chầm lấy Trần Thiên Hạo, mừng đến phát khóc.
"Thiên Hạo, thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”
“Hu...!hu...”
Trần Thiên Hạo khẽ xoa đầu cô.
Cô nghiêng người ra và ôm lấy Trần Thiên Hạo.
Khóc vì vui sướng!
"Thiên Minh, chúng ta đã thành công, chúng ta đã thành công."
"Hu hu..."
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ nói: “Thành công là tin vui, sao em lại khóc”.
“Hu...!hu!”
"Cũng tại em vui quá, nhà họ Lưu cuối cùng cũng được cứu rồi”.
"Ting...!ting...!ting...”
Điện thoại cũng đổ chuông.
Lưu Tiểu nguyệt đứng dậy lau nước mắt, nhìn kỹ thì thấy cuộc gọi đến là từ một số điện thoại lạ.
Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo, anh cũng khẽ gật đầu.
Lưu Tiểu Nguyệt bắt máy.
“Alo, Tiểu Nguyệt à? Tôi là Lý Kiệt đây”.
“Lý Kiệt à?”, Lưu Tiểu Nguyệt vừa nghe tên đã cảm thấy mắc ói.
Cô vừa bắt máy đã định cúp máy luôn.
Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng có hơi gấp gáp, vội vàng lên tiếng.
“Cậu đừng cúp máy, tôi gọi đến không phải để quấy rầy cậu đâu, chỉ là muốn bàn với cậu về chuyện vay tiền thôi”.
Cô cũng biết rõ chuyện Lưu Bá Thiên từng vay mười tỉ của nhà họ Lý.


Nhưng Lý Kiệt gọi cho cô để làm gì chứ?
Không lẽ anh ta biết cô có tiền nên gọi đến để đòi nợ chăng?
“Cậu yên tâm, sau khi hợp đồng đến hạn, tôi sẽ không trả thiếu cho cậu một đồng nào cả!”
"Tiểu Nguyệt, cậu nói khách sáo quá, dù gì bọn mình cũng là bạn học mà”, giọng Lý Kiệt hơi nịnh nọt.
“Lý Kiệt, rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Tôi không muốn nhiều lời với cậu đâu.

Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây”, Lưu Tiểu Nguyệt nghe giọng điệu của anh ta càng cảm thấy mắc ói.
“Thôi được rồi, Tiểu Nguyệt à, cậu đừng nóng vội, tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề chính”.
“Khắp thành phố đã lan tin nhà họ Lưu mua được đất đai ở khu phía tây rồi.

Ai mà chẳng biết khu đất đó đáng giá ngàn vàng.

Cú điện thoại này của tôi không phải để tỏ ý kiến cá nhân, mà là đại diện cho cả nhà họ Lý chúng tôi”.
"Có những chuyện buộc phải kể tới, ví như lúc nhà họ Lưu gặp khó khăn, nhà họ Lý đã hỗ trợ nhà cậu một khoản không nhỏ.

Giờ đây, nhà cậu cũng không nên quên ân tình ngày trước chứ nhỉ?”
Ở đầu dây bên kia, Lý Kiệt thong thả nói.
"Vậy các người muốn gì?”, Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được nữa, lên tiếng hỏi.
Dường như Lý Kiệt còn có ý định với khu đất ở phía tây thành phố.
Xem ra, anh ta đã nghĩ xa xôi quá rồi.
Chỉ dựa vào ân tình cứu giúp trước đó thì khó có thể khiến nhà họ Lưu chuyển nhượng đám đất đó lại cho anh ta.
“Tiểu Nguyệt, cậu đừng phức tạp hóa vấn đề.

Ý kiến của nhà họ Lý rất rõ ràng, không hề có ý định gì với khu đất đó cả.

Vả lại, chuyện chiến thần Đông Hoang nhận cậu làm em gái đã làm mưa làm gió ở khắp Nam Thành rồi”.
“Nhà tôi không thể tùy tiện động đến cậu được.


Ý tôi định nói là món nợ mười tỉ giữa nhà cậu và nhà tôi cũng sắp đến hạn rồi, nhà tôi muốn kéo dài thời hạn thêm một năm và không tính lãi”.
“Không tính lãi sao?”, Tiểu Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên.
“Nhà cậu có âm mưu gì đấy à?”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Nhà tôi cho nhà cậu vay không lãi, đương nhiên là phải kèm theo điều kiện chứ.

Sau khi bến cảng được xây dựng xong, nhà tôi muốn thuê quyền kinh doanh của một kho ở đó”.
"Đương nhiên là nhà tôi vẫn sẽ chi trả toàn bộ tiền thuê kho, còn khoản mười tỉ này coi như là thành ý của nhà tôi, cậu xem…”
Có thể dễ dàng thấy được, sau khi hải cảng xây dựng xong, nguồn lãi thu về là vô cùng lớn.
Dù gì thì đây cũng là cầu nối đối ngoại duy nhất của nước Hoa ra Đông Á.
Là một nước lớn có dân số đông nhất thế giới, mức tiêu thụ một ngày ở nước Hoa đạt tới con số vô cùng kinh khủng.
Vậy nên không chỉ có nhà họ Lý mà còn rất nhiều thế lực khác nhòm ngó món hời lớn này.
Suy cho cùng, điều kiện này của Lý Kiệt cũng cực kỳ hấp dẫn.
Không những không phải trả lãi mà còn được kéo dài thời hạn thêm một năm.
Chuyện này chẳng khác nào cho không mình một năm sử dụng lãi từ mười tỉ ấy.

Vả lại, điều kiện của nhà họ Lý chỉ là thuê quyền kinh doanh một kho hàng mà thôi.
Khu đất của thành phố công nghiệp phía Nam cũng rất rộng lớn.
Nếu muốn phát triển thì chí ít cũng mất hơn mười năm.
Đến lúc đó, cứ coi như dốc hết toàn bộ tài sản ra đầu tư thì cũng chưa chắc có thể thu về hết được.
Chưa kể, cô cũng không có tham vọng quá lớn, chỉ định lấy được quyền kinh doanh ở khu vực trọng điểm, các khu khác cũng định cho thuê.
Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo với ánh mắt đầy suy nghĩ.
Trần Thiên Hạo lại không mấy hứng thú với mấy chuyện làm ăn.
Anh cũng không định nhúng tay vào chuyện này nên chi đành ra hiệu tay, ý bảo Tiểu Nguyệt tự quyết định..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.