Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động

Chương 7



Giang Dương hồi phục tinh thần, nở một nụ cười tỏa nắng: “Không cần đâu, cậu ấy nói đùa với tớ thôi.” Nhẹ nhàng liền linh hoạt nói vọt qua đề tài khác, “Cậu tìm tớ có việc gì sao?”

Thẩm Hân thấy anh mặc dù đang nói chuyện với mình, ánh mắt lại không khống chế được liếc vào trong khu ký túc xá, trong lòng cũng hiểu rõ, thức thời mà nói ngắn gọn: “Không có gì, chính là bạn trai tớ tìm cậu gây phiền toái, nên tớ muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi.”

Giang Dương: “Dù sao đều là hiểu lầm, chuyện này tớ cũng quên rồi.”

Thẩm Hân gật đầu.

Giang Dương không biết nên nói tiếp cái gì thì tốt, vô thức nhìn lên lầu vị trí ký túc xá của Cố Tri Phi.

Thẩm Hân cười cười: “Mau đuổi theo người ta đi a, tớ cũng có chuyện, đi trước.”

“Nga.” Giang Dương phất phất tay, quay người lại, vội vàng chạy vào khu ký túc xá.

Thẩm Hân: “Phốc.”

Khi Giang Dương chạy lên lầu, cửa khép hờ, đẩy cửa đi vào liền thấy, phòng vệ sinh của ký túc xá đã được dọn rồi.

“Ai?” Thanh âm của Cố Tri Phi từ trên giường truyền đến, sau đó tiếng đứng dậy sột soạt.

“Giang Dương.”

Lại tiếng sột soạt thêm một hồi. Cố Tri Phi nghe thấy là Giang Dương, một lần nữa nằm xuống.

Giang Dương đi vào, nhìn thấy trên giường Cố Tri Phi hở ra một cái túi, lại nhìn không thấy đầu —— cả người sau đều lui vào ổ chăn, dùng chăn cos một cái kén tằm, giả vờ chính mình là chỉ tằm bảo bảo.

“Cậu mệt?” Giang Dương nhỏ giọng hỏi.

Cố Tri Phi thanh âm lười lười: “Không.” Hắn cũng không đem đầu lộ ra, liền trốn trong chăn, “Lúc không có việc gì làm tôi thích nằm trên giường hơn. Sao lại đi lên đây?”

Giang Dương dừng một chút: “Cậu nói vậy, là có ý gì?”

Cố Tri Phi quay đầu, đem mặt hướng về phía Giang Dương, đôi mắt đen như mực của hắn từ trong chăn nhìn ra phía bên ngoài: “Tôi nói cái gì?”

Giang Dương không cao hứng lắm: “Tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với cậu.”

“Nga.” Cố Tri Phi như ngộ ra điều gì nói, “Tôi cũng rất nghiêm túc trả lời cậu đây.”

Giang Dương đi đến bên giường, cùng Cố Tri Phi nhìn nhau.

Cố Tri Phi thật sự giống như một con tằm bảo bảo, gian nan đẩy chăn, một chút từ kén tầm trong chăn nhúc nhích đi ra. Khi hắn rốt cuộc lộ ra đầu mình, thì hắn cũng đã có thể thành công vươn ra một cánh tay.

Giang Dương giờ mới biết Cố Tri Phi vì sao đem mình bọc kín lại như vậy ——

Nhìn cách tay trắng bóng cùng bả vai trần trụi của Cố Tri Phi, anh có chút khó thở.

Cố Tri Phi dùng ngón tay thon dài trắng nõn của hắn đánh một cái vào trán Giang Dương, lưu lại một dấu đỏ tươi rõ ràng. Nhưng Giang Dương dường như không cảm thấy đau, ngược lại có cảm giác mềm mềm, ngứa ngứa.

“Đồ ngốc.” Nhìn biểu tình ngu ngốc của Giang Dương, Cố Tri Phi nhịn không được lại đánh anh vài cái, “Tôi có ý gì, không phải đã sớm nói với cậu rồi sao?”

Giang Dương ngơ ngẩn bắt lấy tay hắn, đáp một nẻo: “Có lạnh hay không?”

Cố Tri Phi: “Không lạnh. Nếu không cậu cứ đi vào ngủ chung, chẳng phải sẽ biết?”

Giang Dương trên mặt đột nhiên nóng lên.

Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, trên cánh tay Cố Tri Phi nổi một tầng da gà, vì vậy lập tức đem cánh tay rụt trở về.

Giang Dương không được tự nhiên tầm nhìn lại di chuyển theo động tác của hắn, đến khi làn da trắng nõn đều bị che khuất, mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, giật mình hồi thần nói: “Cậu vừa mới nói, cậu đã sớm nói ra, cậu nói cái gì?”

Cố Tri Phi: “Cậu nói đi?”

Giang Dương có chút vội vàng nóng nẩy: “Tôi không hiểu. Cậu ở trước mặt Thẩm Hân nói như vậy, không phải chỉ là nói đùa, có đúng không?”

Cố Tri Phi tựa như thật mà lại tựa như giả “Ừ” một tiếng.

Giang Dương nhăn mi hỏi: “Vậy cậu vì cái gì nói như vậy, không thể trực tiếp nói với tôi sao?”

“Không thể.” Cố Tri Phi nghiêm túc nói, “Hoặc là chính cậu nghĩ thông suốt, hoặc là ngoan ngoãn nằm sấp xuống để tôi ngày.”

Giang Dương nhỏ giọng phản bác: “Cậu lại nói sang chuyện khác a? Đã sớm muốn hỏi cậu, nam nhân như thế nào, làm như thế nào?”*

(*)Cảm ơn bạn Youtong đã hỗ trợ nga~

Cố Tri Phi nhìn biểu tình chăm chú đặt ra vấn đề của Giang Dương, trầm tư một lát: “Nếu nói cậu không hiểu, tôi liền cố mà dạy cho cậu một khóa vậy.”

Giang Dương: “?”

Cố Tri Phi ném cho anh một cái USB: “Ân, đây là học tập tư liệu. Trở về xem hết toàn bộ, có gì không hiểu đến hỏi tôi.”

Một tuần sau, Giang Dương vẻ mặt hoảng hốt mà tới trả “Tư liệu học tập”. Cố Tri Phi sắc mặt như thường, thản nhiên bình tĩnh hỏi anh học được ra sao. Giang Dương khó khăn nhớ lại thật lâu, yếu ớt hỏi.

“Bất kể nghĩ như thế nào, hai cái đều… Không có khả năng nhét vào trong.” Giang Dương nhớ tới một màn kia sắc mặt vẫn tái nhợt, “Là nợ đi, nếu không sẽ không chết người sao?”

Vẻ mặt Cố Tri Phi dường như rất nghiêm túc nghiên cứu thảo luận bắc chước vấn đề: “Nếu cậu đối với cơ vòng co dãn có điểm hoài nghi, có thể chính mình thử xem.” Hắn vừa nói vừa xắn tay áo lên, “Hoặc là nếu như cậu làm một mình bất tiện, thì để tôi đến giúp cậu.”

“Không, không cần.” Giang Dương hoảng sợ nói.

Tối hôm đó, Giang Dương lặng lẽ đem hạng mục rèn luyện gia tăng gấp đôi.

Có thể là vì rốt cuộc hiểu rõ được mình đang nằm trong nguy hiểm.

Qua vài ngày, Giang Dương mời Cố Tri Phi cùng đi đánh bóng rổ. Cố Tri Phi khéo léo từ chối, tỏ vẻ chính mình ở một bên quan sát là được. Nhưng buổi tối trên đường đi về ký túc xá, Cố Tri Phi lại biểu hiện dường như rất tinh thông bóng rổ, đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn cao (?) đánh giá.

Giang Dương yên lặng nghe, cũng không phản bác hắn. Cho đến khi phát hiện phía sau hai người có một cái bóng lén lút đi theo.

Anh vừa định mở miệng, Cố Tri Phi đưa một ngón tay lên, chậm rãi đong đưa, hơn nữa tiếp tục nói tiếp đề tài.

“Trường cao trung của tôi có một học đệ, bóng rổ đánh bình thường, tính khí lại rất lớn, hoàn hảo gặp được tôi, trải qua một phen chỉ điểm của tôi, hiểu ra, từ nay về sau đi lên đỉnh nhân sinh.”

Hắn trợn tròn mắt nói dối, làm cho cái bóng đen theo đuôi kia tức giận đến phát run.

Đột nhiên, hắn hô lớn một tiếng: “Tiểu Giang Tử!”

“Gâu!” Con chó trọc đuôi xấu xí không biết từ chỗ nào nhảy ra, cắn một phát vào ống quần của bóng đen!

Mà cũng trong lúc đó, Giang Dương xoay người mấy bước đi nhanh nhảy tới, mạnh mẽ đè bóng đen kia lại!

“ĐM.” Bóng đen phí công giãy dụa một chút.

Cố Tri Phi lấy ra di động ra, chậm rãi mở đèn pin, đi qua, chiếu vào mặt bóng đen, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệt quen thuộc kia, bình tĩnh nói: “La Vũ bảo bảo, cậu tốt nhất là nói ra một lí do khiến tôi hài lòng, nói cho tôi biết vì sao cậu hẳn đang ôn tập, lại xuất hiện ở trong này.”

La Vũ mặt ủ rũ “Khư” một tiếng, theo tới trong bụng liền vang lên một hợp tấu tuyệt vời.

Cố Tri Phi tắt đèn pin, ôm ngực nhìn hắn.

La Vũ phẫn nộ nói: “Trước hết có thể mau cho em một chút đồ ăn không?”

Cố Tri Phi gật gật đầu, ngẩng đầu cùng Giang Dương nói: “Đem em ấy kéo dậy, dẫn em ấy đi KFC, tay đừng buông ra.”

Giang Dương không có động tác.

Cố Tri Phi buồn bực đá hắn một cước: “Sao lại ngốc nữa?”

Giang Dương vặn cổ, không chịu nghe.

Cố Tri Phi lại đá hắn một cước, hắn mới nhỏ giọng nói: “Cậu sao có thể có thể gọi cậu ta là bảo bảo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.