Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 16: Mất Tích



Sau những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, Phó Nghi Ân trở lại trường học. Mỗi ngày đều đặn, Trác Thiệu Ninh lái xe đưa cô đến tận cổng, anh vẫn bận rộn như trước nhưng luôn dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để ở bên cô. 

“Tan làm anh sẽ đến đón em” Như thường lệ, anh tháo dây an toàn xong liền lên tiếng dặn dò.

“Em biết rồi, anh lái xe cẩn thận” Phó Nghi Ân ngoãn ngoãn gật đầu.

Khi cô vừa bước chân xuống thì bên tai đã nghe thấy âm thanh thánh thót của Phương Nhạc, cô ấy chạy xộc đến cúi đầu chào Trác Thiệu Ninh, rồi quay sang cô cười

“Mới sáng sớm đã tình tứ như vậy, ôi! ghen tị quá đi mất” 

Phó Nghi Ân xấu hổ đẩy Phương Nhạc “Đi thôi, vào học rồi đó”

Phương Nhạc nháy mắt cười nham hiểm “Nghi Ân, hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?”

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Cô đỏ mặt giậm chân, xoay người bỏ đi

“Tiết lộ một chút đi mà, tớ bảo đảm sẽ giữ bí mật” Phương Nhạc đuổi theo van nài, bật cười ha ha.

***Trà Muộn diễn đàn lê quý đôn***

Giờ nghỉ giữa tiết, cô đang chuẩn bị cùng Phương Nhạc xuống căn-tin thì lớp trưởng chặn cô lại

“Nghi Ân, ngoài cổng có người tìm”

“Ủa? Ai vậy?”

“Tớ không biết, tớ nghe bác gác cổng nói”

“Cám ơn cậu”

Cô nói với Phương Nhạc chờ một lát rồi một mình chạy xuống cầu thang.

Những con người của kiếp trước lần lượt xuất hiện trước mặt Phó Nghi Ân giống như một điềm báo chẳng lành về một âm mưu đen tối. Nhìn người phụ nữ đang tươi cười đi về phía mình, Phó Nghi Ân nhíu mày không vui.

“Nghi Ân”

“Có chuyện gì sao?” Cô hạ thấp giọng, xem như đã đối với bà ta lễ phép lắm rồi.

“Còn có gì nữa, sợ đến nhà lại không gặp được con” Giọng cô út lanh lảnh, cơ hồ thân mật nắm lấy cổ tay cô.

“Cô đến tìm có chuyện gì?” Phó Nghi Ân chán ghét vẻ mặt giả tạo của bà ta, lạnh nhạt gạt tay ra.

“Nào đi cùng cô, cô có chuyện muốn nói với con” 

“Có chuyện gì cô nói thẳng luôn đi”

“Lâu rồi cô cháu không gặp nhau, đến ngày tết mà con chẳng thèm về nhà. Cô mong con mãi, bà nội cũng nhắc con”

Phó Nghi Ân cười nhạt, nhà họ Phó còn có người thật lòng đối tốt với cô sao? Đúng là chuyện hiếm có.

“Nghi Ân, bà nội muốn gặp con” 

"Tôi còn chưa tan học" 

"Cô xin cô chủ nhiệm của con rồi, đừng lo" Cô út sợ cô từ chối liền sáp lại gần, dẫn cô ra lề đường nơi chiếc taxi đang đợi sẵn.

Ngồi trên xe, Phó Nghi Ân bất an siết chặt hai tay, cô không biết liệu tiếp theo âm mưu của nhà họ Phó muốn tìm cách lợi dụng cô còn kéo dài đến bao giờ?, xem ra cô không thể không diệt cỏ tận gốc. 

Cô biết hôm nay cô út xuất hiện không khỏi liên quan đến ông ta, Phó Lưu tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho mẹ con cô sống yên ổn.

Trà Muộn- truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn

Bước vào căn nhà khang trang, khoảng sân rộng trước nhà dẫn lối vào cửa, Phó Nghi Ân chậm chạp bước vào.

“Bà nội” Cô gật đầu chào người phụ nữ trung niên đã qua tuổi năm mươi.

“Lớn rồi thật đúng là càng ngày càng hư đốn, đến ngày tết cũng chẳng thèm về đây” Bà nội gõ gõ khúc gậy chống xuống nền gạch, liếc mắt nhìn cô.

“Bà nội nói hơi quá! Cháu nội bà chẳng phải hay ghé thăm bà sao?” Phó Nghi Ân cười cười khẽ đáp.

Nghe giọng điệu châm biếm của cô, bà nội tím mặt nổi giận như dự đoán, run run giơ gậy chỉ thẳng mặt cô mà mắng.

“Mày giống hệt con mẹ của mày, đều là lũ mất dạy” 

“Cám ơn bà, ai cũng nói tôi giống mẹ, còn nữa ...bà già rồi! mắng người không tốt cho sức khỏe đâu” 

“Mày mày….” Bà nội lắp lắp nhép môi.

“Mẹ, cháu nó mới đến, có gì mẹ từ từ dạy bảo sau” Tiếng nói của cô út cắt ngang cơn thịnh nộ của bà nội.

“Mày kêu nó đến đây làm gi, chỉ giỏi chọc tức tao” Bà nội thở dốc ngồi sụp xuống ghế.

“Cô út. Xem ra bà nội không hẳn là nhớ cháu. Chắc cô nhớ lộn đứa cháu nào rồi” Phó Nghi Ân mỉm cười rạng rỡ, chớp mắt nhìn vẻ mặt lúng túng của cô út.

“Bà nội già rồi, lẩm ca lẩm cẩm. Con đừng để bụng” Cô út cười xòa lấy lòng.

“Vậy là cô tìm tôi hay là bà nội?”

“À, ở lại ăn cơm với cô” 

“Chắc không được rồi, lát nữa không chừng lại có người đến” Cô đoán chắc ông ta đang trên đường đến đây.

“Làm gì có ai”

“Nếu cô không còn gì để nói thì tôi về trước”

“Làm gì gấp gáp vậy?...Con nghe cô nói đã, có phải dạo này con còn giận cha con không?” 

"..." Cô chưa kịp đáp, cô út đã cướp lời.

“Cha con buồn lắm đấy! Ngày nào cũng chạy về đây than phiền, sợ con không có người lớn bên cạnh sẽ không nên người” 

“Người lớn? Ý cô là người nhà này. Tôi từ lúc nào được coi trọng như vậy?” Cô chớp mắt hồn nhiên đáp.

“Nghi Ân, đương nhiên con là người nhà của chúng ta. Ai cũng thương con hết, bất đắc dĩ lắm mới phải để con ở với mẹ” Cô út bắt đầu kể lể, cô chống cằm ngồi nghe, chữ tai này lọt qua tai kia. 

“Tôi sống rất tốt, cám ơn cô đã quan tâm”

“Đều là người nhà, cô phải quan tâm con chứ? Mẹ con đi làm suốt ngày lấy đâu ra thì giờ” 

“Con xem, dạo này con gầy teo, xanh xao hẳn” Cô út chật lưỡi phiền muộn.

“Ồ! Vậy mà đi đâu ai cũng nói mẹ tôi nuôi khéo, qua tết mà tăng những 3 cân” 

Phó Nghi Ân mỉm cười vẫn tỏ ra bình thản, cô út hừ giọng nguýt dài, đột nhiên câm nín.

Nhân lúc này, cô lẻn vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa, lấy di động trong túi ra nhắn tin cầu cứu, may mà hôm này mặc đồng phục thể dục, cô tiện tay bỏ di động vào túi.

Vì sợ người bên ngoài nghe được nên không dám gọi điện.

“Nghi Ân” 

Nghe tiếng của cô út, cô vội vàng nhét máy vào túi, bình tĩnh bước ra.

“Con ra nhìn xem, ai đến kìa” Cô út chưa kịp dứt tiếng thì Phó Lưu đã xuất hiện.

“Con gái, con cũng ở đây sao?” Giả đò như sự trùng hợp ngẫu nhiên, Phó Lưu đóng kịch siêu giỏi, thân mật hỏi han.

“Tôi cũng sắp về rồi” 

“Ở lại ăn cơm đã, ăn xong cha đưa về”

Phó Nghi Ân bị nhốt giữa vòng vây, phía trước là Phó Lưu chặn cửa, phía sau Cô út kéo tay cô ngồi xuống.

Gặp phiền phức lớn, chẳng có đường lùi, trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, cô thầm nhận định “Bữa cơm này không thể không ăn” 

Thời gian trôi qua lặng lẽ, lòng cô như đống lửa, đứng ngồi không yên. Nhìn những gương mặt giả dối đang cố lấy lòng mình, cô buồn cười vừa khinh bỉ sự vô liêm sỉ của họ. 

Không biết Thiệu Ninh có nhận được tin nhắn của cô hay không? Cô chỉ còn cách chờ đợi.

…Diendanlequydon.com...

Bữa cơm mang theo bầu không khí nặng nề, Phó Nghi Ân nuốt từng ngụm nhỏ, ngầm quan sát vẻ mặt của họ. 

“Nghi Ân, con ăn món này đi” 

“Không, tôi không ăn được cà rốt”

“Ăn đi, kén ăn không lớn được đâu” Chén đầy ụ nào là thịt, nào là rau. Cô thật sự không nuốt nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.