Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 22-2: Tuyệt đối không buông tay (P2)



Tác giả: Trà Muộn

Beta: Nhu Bạch

Ánh mắt như ngọn lửa của anh xoẹt qua người cô, chằm chằm nhìn vào khiến cô khẽ run rẩy. Nói dứt câu, đôi môi nóng hổi của anh dán xuống môi cô, dịu dàng liếm chỗ bị cắn sưng đỏ lúc nãy, hành động thành khẩn giống như đang hối lỗi.

“Đau không em?”

Phó Nghi Ân ngước lên nhìn sâu trong con ngươi đen láy, bàn tay nới lỏng mơn trớn trên gương mặt anh. Ánh mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt nóng hổi, cô nhắm mắt lại để giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên hai gò má đỏ ửng.

“Không đau...” Giọng cô nghẹn ngào xúc động.

“Anh xin lỗi”

Cô cắn môi, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp. Trác Thiệu Ninh siết chặt bên hông cô, ôm cô nằm trên người mình, anh vùi vào mái tóc mềm mại của cô, âm thanh trầm ấm vang lên, xoa dịu trái tim tê tái của Phó Nghi Ân.

“Đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn”

Phó Nghi Ân e ấp nép vào người anh, da mặt mỏng đã phủ một tầng ửng đỏ. Người đàn ông này, đây là cũng là lời cầu hôn sao? Hừ! Anh thật xấu xa, luôn biết cách khiến người khác không sao từ chối được. diendanlequydon Cô bật cười khanh khách, chống tay ngồi dậy. “Kết hôn cái gì chứ? Người ta còn muốn học đại học”

“Em cứ việc học, anh sẽ không cản trở, còn việc kết hôn anh sẽ lo liệu. Năm sau, em chỉ cần chuẩn bị thật tốt làm cô dâu của anh”

“Ai nha... Em không chịu đâu!”

“Nghe lời”

“Hừ! Đây chẳng phải là ép hôn sao?”

Anh lập tức lật ngược tình thế, đè cơ thể nhỏ bé của cô dưới thân.

“Em nói xem, là tự nguyện hay là ép buộc?”

“Chán ghét!”

Anh bắt lấy bàn tay cô, khẽ cắn nhẹ, ánh mắt sâu hun hút như muốn nuốt chửng lấy cô. Phó Nghi Ân nằm dưới anh với tư thế hoàn toàn khuất phục, hơi thở hòa cùng nhịp đập trái tim, sống mũi thẳng tắp của anh cọ cọ vào gò má phiếm hồng. Giây phút cánh môi anh áp xuống, cô thẹn thùng nhắm mắt lại, để mặc anh bá đạo đoạt lấy hơi thở, đầu lưỡi trơn tru luồn vào quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chất lỏng trong suốt ứa ra khóe miệng, chẳng mấy chốc bị anh ăn sạch.

“Thiệu Ninh...Em không thở được” Đầu lưỡi của cô bị cắn đến tê dại, cả người run lên, cố sức đẩy anh ra.

Trà Muộn / diễn đàn lequydon/

“Khụ khụ...Xin lỗi đã làm phiền” Tiếng ho khàn khàn của ai đó khiến Phó Nghi Ân giật nảy mình, cô xấu hổ chẳng dám quay đầu lại, nhào khỏi ngực anh, tay rối rắm chỉnh lại đầu tóc rối loạn.

Trác Thiệu Ninh phản ứng nhanh lẹ hơn, anh bật dậy, vẻ mặt chẳng mấy biến đổi.

“Cần kiểm tra gì sao?”

“Anh Ninh...À lúc nãy quên nhắc, khoảng hai giờ chiều, anh đem đơn thuốc này đi lấy thuốc nha”

“Cám ơn chị, tôi biết rồi”

Cô y tá tháo khẩu trang xuống, niềm nở cười với anh, gương mặt tròn trịa ánh lên nụ cười tràn đầy năng lượng, chẳng mảy may đến vẻ mặt cứng nhắc, ngượng ngùng của Phó Nghi Ân, chân thành nắm tay cô, khẽ mỉm cười.

“Cô bé này, em có bí quyết gì mà làm bạn trai yêu thương, cưng chiều em như vậy?”

“Dạ?” Hai mắt Phó Nghi Ân tròn xoe, đơ người trong một giây.

Chị y tá nháy mắt, chọc chọc vào eo cô, hồ hởi che miệng cười gian.

“Từ khi em vô đây, bệnh viện không lúc nào ngưng nhốn nháo, tụi con gái ở khoa chị còn tranh nhau đến thay thuốc cho em đấy. Anh Ninh của em đúng là người đàn ông hiếm có, chị đây ghen tỵ quá đi mất!”

Phó Nghi Ân cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cộng thêm tâm trạng hâm mộ quá khích của chị y tá làm mặt cô nóng bừng như ăn phải ớt cay.

“Anh ấy….”

“Anh Ninh còn có anh trai hay em trai gì không? Em nhất định phải giới thiệu cho chị”

Phó Nghi Ân không thể không thành thật trả lời “Có một người anh trai hiện đang sống ở Mỹ” Nhưng câu trả lời của cô lại kéo tâm tình của chị ấy từ trên mây xuống mặt đất. Chị lắc đầu, nghiền ngẫm trong tiếc nuối.

“Haizz...Xa như vậy? Ở Mỹ? Thôi thôi… chết rồi! Chị còn bệnh nhân đang chờ, không làm phiền em nữa”

Chị y tá thân thiện vui tính đến như một cơn gió, đi cũng nhanh hơn gió. Phút chốc chẳng để lại chút vết tích nào, trả lại không gian yên tĩnh, Phó Nghi Ân ngước lên nhìn người đàn ông nãy giờ bị bỏ quên, ngây ngô cười một cái.

Đứng bên cửa sổ,giống như có thần giao cách cảm nối đuôi cảm xúc giữa hai người. Trác Thiệu Ninh ngoảnh lại, vừa đúng lúc ánh mắt cô len lén cụp xuống. Anh bước đến, ngồi bên cạnh, bắt lấy bả vai của cô, ôm thật chặt từ phía sau.

“Nghi Ân, sao vậy em?”

Phó Nghi Ân đen mặt, cấu mạnh mu bàn tay rắn chắc, anh chẳng mảy may còn móng tay cô đau đớn khôn cùng. Cô phẫn nộ muốn xông đến cắn anh.

“Tại anh hết đó! Xấu mặt em rồi!”

“Xấu cái gì?”

“Bị người ta thấy hết rồi, anh còn không nhận sai!”

“Thấy thì sao? Chúng ta yêu nhau, thân mật là chuyện hiển nhiên”

“Chán ghét!” Xong đời rồi! Cô lười cãi lại anh, đành lặng thinh kháng nghị. Trác Thiệu Ninh nâng niu bàn tay trắng nõn của cô, hơi thở trầm ổn quấn quýt quanh cần cổ khiến tim cô thình thịch đập nhanh.

“Ân, có phải lúc nãy xảy ra chuyện gì mà anh không biết, đúng không?”

Đôi lúc, giác quan của người đàn ông lại rất nhạy cảm, hơn nữa, anh để tâm đến mọi thứ xung quanh cô, đương nhiên nhận ra sự bất thường của cô.

“Không có”

“Nói dối!”

“Thật mà”

“Ngoan, nói sự thật không thì sẽ phạt em”

“Không có thật mà….A! Đừng mà!...” Phó Nghi Ân bị cù nhột, vừa cười khúc khích vừa tránh né, nhỏ giọng cầu xin.

“Có chuyện gì thì phải nói với anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, anh luôn ở bên em”

Phó Nghi Ân thở dài rầu rĩ, cô không muốn rời xa anh, một chút cũng không muốn. Những lo lắng của dì Nguyệt không phải là không có căn cứ, nội tính tình phá cách, hư hỏng của cô mấy năm nay đã khiến người ta lắc đầu ngán ngẩm, dì Nguyệt là bạn thân của mẹ, làm sao có thể không biết. Lỗi cũng tại cô, một sớm một chiều sẽ không làm thay đổi được cái nhìn của mẹ anh.

“Thiệu Ninh, nếu như mẹ em hoặc mẹ anh phản đối tình cảm của chúng ta...”

Trác Thiệu Ninh âm trầm cúi xuống cắn mạnh vào vành tai nhỏ xinh của Phó Nghi Ân, hông cô bị siết chặt bởi vòng tay to lớn của anh, lời nói dở dang bị nuốt vào miệng anh, anh không cho cô cơ hội xoay chuyển, giữ chặt sau gáy, môi lưỡi trằn trọc cắn mút đôi môi ướt át của cô.

“Không ai có thể ngăn chúng ta ở bên nhau, Nghi Ân... Em chỉ cần tin tưởng anh”

“Nhưng...”

“Có phải mẹ anh nói gì với em không?”

“Không có” Cô hoảng hốt lắc đầu, anh không nên vì chuyện này mà bất hòa với mẹ, cô có thể tự mình giải quyết.

“Được rồi! Em không chịu nói anh sẽ về hỏi mẹ”

“Đừng mà! Em không muốn vì chuyện này mà anh cãi nhau với dì”

“Vậy mẹ anh tìm em là thật, bà nói gì với em?”

“Không có gì, dì hỏi thăm sức khỏe của em”

Biết cô vẫn không chịu nói thật, anh bất giác thở dài, giọng nói có chút muộn phiền nhưng lại làm cho người đối diện có cảm giác an tâm, vững vàng.

“Nghi Ân, dù là mẹ anh hay bất kì ai cũng không có quyền phản đối. Chỉ có em mới có quyền từ chối tình cảm của anh. Em hiểu không? Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ, em đừng lo!”

“Thiệu Ninh, anh đừng đi gặp dì, em sẽ tự mình giải quyết”

Anh có chút không vui, mày khẽ nhíu lại. Phó Nghi Ân bèn hạ giọng mềm mại, cô không muốn mình trở thành nguyên nhân phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của gia đình anh. “Anh tin em đi mà, không phải em cố ý giấu anh đâu”

“Được, nhưng không có lần thứ hai đâu đấy! Nếu không em sẽ biết tay!” Bàn tay anh đặt hờ hững trên eo cô, dùng lực siết chặt, ánh mắt thâm trầm cúi xuống, giọng nói trở nên nghiêm nghị, dứt khoát. Cô gật đầu như mổ thóc, chẳng dám hó hé một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.