Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 3-1: Niềm Vui Trong Cuộc Sống



Tối hơn sáu giờ, cửa chính bị mở ra “cạch”, bà Phó lật đật chạy vào ngạc nhiên nhìn cô con gái mặc tạp dề hoa trong bếp, bóng dáng xinh xắn đang luôn chân luôn tay rửa rau, xào thịt mùi thơm của thức ăn bay nghi ngút.

“Con đang làm gì vậy?” bà Phó lên tiếng hỏi

“Mẹ….mẹ về rồi hả? có mệt không ạ, chỉ cần món thịt nữa là xong rồi” cô nhìn thấy mẹ liền hớn hở giơ đũa lên khoe

“Con...con biết nấu ăn từ khi nào? có bị đứt tay không? dầu có bắn vào người không?” mẹ chạy vào lo lắng kiểm tra thân thể của cô.

“Không có, con ổn mà” cô mỉm cười lắc đầu

Việc này đúng là làm mẹ cô kinh động thật, Phó Nghi Ân thầm cười trong lòng, từ lúc trọng sinh tới giờ, cô còn đang lơ ngơ trên chín tầng mây bây giờ mới thật sự hoàn hồn,thật sự tin sự tồn tại này là thật.

Vì mẹ phải đi làm vất vả, có khi về rất trễ, kiếp trước cô cáu gắt, giương vẻ mặt như cá chết, nói những lời khó nghe mỗi bữa ăn.

Lúc nào mẹ nấu trễ là phát cáu quăng đũa không thèm, đóng cửa mặc cho bà gọi vẫn không chịu ra.

Biết tính cô nhưng mẹ vẫn chưa bao giờ lên tiếng trách móc nửa lời, mỗi sáng thường thức dậy rất sớm chuẩn bị 3 phần cả ngày cho cô.

Lúc đó vì ghét mẹ nên cô không muốn ngồi ăn chung, không muốn nói chuyện, làm xong việc của mình thì trốn vào phòng biệt tăm.

Không khí gia đình là một màu xám u tối

Tay nghề nấu ăn kiếp trước của cô đến khi về sống chung một nhà với Đỗ Gia Minh mới khá hơn, vì anh ta không thích đồ ăn ở ngoài nên cô bèn đi học một khóa nấu nướng, món gì ngon, lạ cũng làm vỗ béo cho anh ta.

Nhớ tới đây Phó Nghi Ân khinh thường hừ một tiếng.

“Hừ, bây giờ chị đây chỉ nấu cho một mình mẹ thôi, người không liên quan liền cút hết”

“Mẹ mau thay quần áo đi, con dọn ra cho” cô đẩy mẹ ra khỏi gian bếp

Mẹ bắt đắc dĩ ừ một tiếng



Nhìn một bàn đầy màu sắc, thức ăn ngon mắt, nào là cá kho tộ, canh chua cá lóc, thịt heo chua ngọt,...đều là những món trước đây mẹ hay nấu.

“Sao vậy ạ?” cô nhìn mẹ hỏi

“Con biết nấu ăn từ khi nào thế?”

“Thì nhìn mẹ nấu riết con cũng học theo được” cô cười hì hì

Mẹ có chút không tin

“Mau ăn thôi, mẹ xem xem tay nghề của con thế nào?” cô gắp một ít đồ xào vào chén của mẹ, ánh mắt mong chờ.

“Rất ngon” mẹ ăn một miếng, gật đầu khen

“Vậy lần sau con sẽ nấu nữa” cô cười tít mắt

Ăn cơm xong, cô ngồi cùng mẹ xem ti vi.

Nhà có hai người nhưng không khí đã dần thay đổi, vui vẻ hơn, ấm áp hơn.Cô chủ động trò chuyện với mẹ nhiều hơn, lôi đủ thứ chuyện trên đời kể cho mẹ nghe, ngay cả con chó nhà hàng xóm ị bậy trước cửa cũng tố cáo.

Mẹ bật cười xoa nhẹ tóc cô.

“Mẹ, con yêu mẹ lắm! mẹ phải sống mãi với con nha” cô gục lên vai mẹ nhẹ nhàng nói

“Ai rồi cũng già mà, đến khi lấy chồng lại bỏ mẹ già ở nhà thì sao?” mẹ trêu chọc

“Không có đâu, con không lấy chồng” cô bĩu môi

“Đợi khi nào học xong con tìm được việc làm, đến lúc đó mẹ có thể ở nhà không cần đi làm nữa” cô vui vẻ nói

“Thật muốn nuôi mẹ hả?” mẹ làm bộ ngạc nhiên hỏi lại

“Đúng vậy, con chắc chắn mà” cô nghiêm túc gật đầu

“ Được, mẹ sẽ đợi” mẹ đáp

“Mẹ ơi, có phải lúc trước con bướng bỉnh làm mẹ buồn rất nhiều đúng không?” cô nói bâng khơ

“Không có” mẹ khẽ lắc đầu

“Con xin lỗi” cô mím môi nước mắt chực chờ, vùi vào lòng ngực ấm áp của mẹ mình.

“Con gái của mẹ là ngoan nhất” nước mắt mẹ nóng hổi thấm ướt đỉnh đầu của cô

"Sau này con không như vây nữa" cô nức nở luôn miệng nói lời xin lỗi

"Ừ, mẹ tin" mẹ vỗ vai cô ai ủi

Cô ôm mẹ thật chặt, khóc ngon lành, khóc vì những chuyện đã qua, khóc vì nỗi hối hận kiếp trước cũng khóc vì cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội làm lại cuộc đời, được trở về vòng tay yêu thương của mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.