Lý Hà Đồ siết chặt vòng tay, cũng ôm lại chặt như thế, trịnh trọng nói: “Được, anh không đi nữa.”
Một lát sau, Caesar mới chậm rãi buông tay ra, nhìn mắt Lý Hà Đồ rồi hỏi: “Đồ, mắt bị làm sao? Không giống trước.”
Lý Hà Đồ cười, tháo kính sát tròng, mới lại nhìn Caesar, “Không thay đổi, màu sắc giống của Caesar. Nhưng mà, Caesar thay đổi rất nhiều nha.” Vừa nói, vừa lấy tay ôm hai gò má Caesar.
Gương mặt đan xen giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành đã hoàn toàn trút bỏ vẻ trẻ con, đường nét ngày càng rõ ràng, hốc mắt hõm sâu, sống mũi cao thẳng, có nét hung dữ ngang tàng. Con ngươi màu đen như viên đá quý được thần biển ban tặng, trong suốt mà thâm thúy.
“Xin lỗi, làm em đợi lâu như vậy.”
“Không phải anh tới rồi sao, như vậy là tốt rồi nah.” Vừa nói vừa sờ lên khóe mắt Lý Hà Đồ, cậu chớp mắt mấy cái hơi khó hiểu. “Cho nên, ánh mắt đừng có biểu cảm như thế này nữa.”
Lý Hà Đồ cười nói: “Ánh mắt sẽ có biểu cảm gì vậy?”
” Ừm… Hình như loài người gọi nó là bi thương.”
“Xem ra mấy năm nay, em thật sự học được rất nhiều thứ.”
Hai người nằm chen nhau trên giường nhỏ của quán trọ, bóng đèn đã hơi cũ trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng ấp áp, Lý Hà Đồ kể chuyện cuộc sống trong 3 năm này, rồi lại nói tới biến cố 3 năm trước, tâm trạng đặc biệt bình tĩnh, không còn bất an và chán ghét, những người đó và chuyện đó tựa như đã trôi xa rồi phai nhạt.
Caesar cũng không nói gì, chỉ im lặng, lần lượt vuốt ve ngón tay út thon dài của anh. Cho dù cậu không hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng cậu vẫn luôn là người hiểu anh nhất. Cách an ủi, cách bầu bạn, đều là thứ anh cần nhất.
Caesar cầm tay phải của Lý Hà Đồ, nương theo ánh sáng mà nheo mắt nhìn kỹ, Lý Hà Đồ hơi khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, nhận ra khóe môi cậu luôn nhếch lên thành một độ cong xinh đẹp.
“Em cười rồi.” Lý Hà Đồ nói như không dám tin lại như đang trần thuật.
Caesar cũng nghiêng đầu nhìn anh, bên môi vẫn là nụ cười chưa mất đi.
Lý Hà Đồ lập tức ngồi dậy, kéo cả Caesar đang nắm chặt tay mình lên, anh mừng rỡ nói: “Caesar, em học được cách cười, em biết cười.”
Caesar thấy Lý Hà Đồ vui mừng như vậy, suy nghĩ một chút, có chút chần chờ giật giật khóe miệng, “Cười?”
Thấy Lý Hà Đồ mang ánh mắt kích lệ gật đầu, Caesar nở nụ cười tỏ vẻ đương nhiên là thế, gương mặt vốn lạnh lùng lại có thêm vẻ trẻ con.
Mấy năm nay, Caesar gặp rất nhiều người trên đảo, khi vui sẽ cười, khi buồn sẽ khóc. Caesar không biết cười như thế nào, chỉ biết khi rất nhớ Đồ, trong mắt sẽ chảy ra nước biển mằn mặn. Cậu cố gắng học cách loài người cười, nghĩ rằng khi mình học được cách cười thì có lẽ Đồ cũng sẽ về.
Quả nhiên, cậu học được, Đồ cũng trở về rồi.
“Nhưng Caesar này, tại sao em lại cười?” Lý Hà Đồ tò mò hỏi, hình như vừa rồi em ấy nhìn tay mình, sau đó liền cười.
Caesar cầm tay phải Lý Hà Đồ, úp lòng bàn tay xuống, đặt trong tay mình, dùng tay kia chỉ ngón út của anh: “Bởi vì quà Đồ cho em, ở đây có một ký hiệu, ký hiệu của em.”
Lý Hà Đồ tò mò lại gần xem, hóa ra đốt ngón tay út có thêm một nốt ruồi rất nhỏ nhạt màu, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được. Ngay cả chính anh cũng không biết có nốt ruồi mới mọc, lại để Caesar phát hiện ra.
“Sao lại gọi là ký hiệu của em?”
“Em buộc tóc vào nó, nên nó là của em.” Nói rất đương nhiên.
Lý Hà Đồ nghe xong bật cười, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, là của em.”
Năm đó, cậu buộc sợi tóc màu bạch kim vào ngón tay anh, cho nên có lẽ là thân thể anh cũng muốn đáp lại tấm lòng của cậu.
Sau đó, Lý Hà Đồ mở một cửa tiệm nhỏ ở Fiji, bán vài thứ đồ thủ công và đồ lưu niệm bản địa. Tiệm đàn ở Trung Quốc thì thuê người trông coi, nửa năm mới về một lần để tính toán sổ sách. Ban ngày mở tiệm, buổi tối đi dạo trên đảo cùng Caesar, ngắm những du khách lạ hoàn thành ước mơ của mình tại mảnh đất này, ngắm những cuộc sống của con người bản địa chất phác, nhiệt tình nghênh đón tiễn đưa. Sau đó lại trở về kéo đàn cho Caesar nghe.
Lý Hà Đồ còn học lặn, mỗi tuần sẽ có 3, 4 buổi sáng sớm đi lặn, Caesar sẽ bơi bên cạnh anh, cùng anh ngắm cảnh nơi đáy biển. San hô đỏ rực, ốc mượn hồn bò chậm chạp, từng đàn cá vảy sáng lấp lánh, đây là thế giới của Caesar. Lý Hà Đồ sờ cái đầu to lớn của Caesar, lần này hãy để anh bước vào thế giới của em.
Cuộc sống trôi qua bình thản mà vui sướng, thường xuyên phải đến khi có ngày lễ mới khiến người ta nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế.
Suốt hơn ba mươi năm, nhấp nhô lên xuống, mâu thuẫn không ngừng. Sân khấu đã từng theo đuổi cũng dần mất đi mục đích ban đầu, trở thành gánh nặng. So sánh với nó thì cuộc sống bình thản này nhờ có cậu làm bạn mà trở nên đáng quý.
Năm thứ tư Lý Hà Đồ định cư ở Fiji, có một chuyện không lớn không nhỏ xảy ra.
Đối diện cửa tiệm của Lý Hà Đồ là một quán ăn ngon bản địa, làm ăn vô cùng tốt, lý do quán này nổi tiếng ngoại trừ đồ ăn ngon còn có một nguyên nhân là do ông chủ có một cô con gái xinh đẹp nóng bỏng, hệt như cái tên “Henna” của cô vậy, tựa một đóa hoa henna đỏ thẫm xinh đẹp.
“Henna, thêm 2 bình rượu Cava!” Một gã đàn ông cao to quẹt cái miệng bóng mỡ, gọi lớn bằng tiếng Ấn Độ
“Đây đây!” Một giọng nữ trong trẻo trả lời bằng tiếng Ấn Độ, sau đó, một cô gái nóng bỏng thướt tha đi ra, làn da màu chocolate, tóc đen dài xoăn lượn sóng, cô đi tới bên bàn gã đàn ông nọ, vừa đặt chai rượu trong tay xuống, vừa cười nói: “Ziona, cẩn thận say đấy” Vừa nói vừa liếc nhìn cô gái ngồi đối diện. Rượu Cava không cồn, thứ say dĩ nhiên là lòng người.
“Haha, Henna, mau đi tiếp đón người yêu cô đi!” Gã đàn ông chỉ chỉ cái bàn cách đó không xa.
“Ziona!” Dù Henna hào phóng sang sảng cũng hơi đỏ mặt.
Vị người yêu trong câu chuyện này là ai? Ồ, hóa ra người ngồi ở bàn kia là Lý Hà Đồ và Caesar. Lý Hà Đồ mặc một chiếc áo phông thụng màu trắng và quần bãi biển sặc sỡ, còn Caesar mặc áo ba lỗ màu đen, lộ ra dáng người hình thang vai rộng eo hẹp. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên dưới Caesar mặc quần bãi biển giống hệt Lý Hà Đồ.
Người ở quanh đây đều biết họ là một cặp anh em khác họ rất thân thiết, buổi tối thường xuyên đến quán này ăn cơm, dĩ nhiên cũng biết cô nàng Henna xinh đẹp thích cậu em trai lạnh lùng ít nói kia.
Thật ra thì, lạnh lùng ít nói vốn không phải ý định của Caesar, chỉ là do khi cậu không cười mặt sẽ lạnh tanh như vậy.
Lý Hà Đồ và Caesar ăn cơm xong, đi dạo trên phố cho tiêu cơm. Bóng đêm buông xuống, ở nơi không có ánh đèn chỉ còn ánh trăng bạc chiếu sáng mặt đường. Caesar đang định bắt lấy ngón tay út đung đưa của người nào đó thì bị một tiếng gọi ngăn lại.
“Chà, xin lỗi, quấy rầy hai anh. Nhưng có thể cho tôi nói chuyện riêng với Caesar một lát được không?” Henna hiếm khi chủ động dây dưa.
Lý Hà Đồ ngạc nhiên một chút, còn chưa kịp lên tiếng đã cảm giác được tay bị nắm chặt, sau đó Caesar kéo anh về phía sau. Lý Hà Đồ hoàn hồn, gạt tay Caesar đi ra phía trước.
“Henna, Caesar em ấy.....” Còn chưa nói hết đã bị Caesar ngắt lời.
Caesar bị gạt tay ra sắc mặt rất tệ nói, “Không được.”
“Caesar.” Lý Hà Đồ lặng lẽ kéo chéo áo của cậu, tỏ ý như vậy rất không lễ phép.
“Em chỉ ở một chỗ với Đồ.” Caesar vẫn lạnh lùng nói.
Henna nhìn hai người trước mặt một lát, hơi nhíu mày, “Chà, các anh không phải anh em à?”
Lý Hà Đồ thở dài, anh chưa từng nói mình và Caesar là anh em, chính bản thân anh cũng không thể định nghĩa cho quan hệ của hai người. Họ là bạn, là người nhà, là tri kỷ; hiểu rõ nhau hơn cả người yêu, cho nên bớt đi hiểu lầm và tổn thương; thân mật hơn cả anh em, cho nên nhiều thêm ấp áp và bao dung. Hoặc có lẽ cách hai người sống chung gây ấn tượng sai cho người khác rồi. Vậy thì lúc này nên nói rõ.
“Đúng, chúng tôi không phải anh em. Quan hệ của chúng tôi đến cả tôi cũng không nói rõ được, nhưng tôi đã đồng ý với em ấy, sẽ luôn ở bên em ấy.”
Henna ngạc nhiên há miệng, vội vàng lấy tay che lại, cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Lý Hà Đồ thấy cô gái trẻ tuổi nhiệt tình này buồn bã cũng hơi không đành lòng, nhưng anh vẫn sẽ nói như vậy. Bởi vì người cô thích là nhân loại Caesar, nếu cô biết Caesar chỉ là một con cá voi sát thủ, chỉ có thể biến thành con người vào ban đêm, cô sẽ làm gì? Không phải Lý Hà Đồ nghĩ ác cho nhân tính, nhưng anh không thể khiến Caesar có bất cứ nguy hiểm nào.
Anh là sợi dây liên hệ Caesar đến thế giới loài người, sợi dây này có một đầu là hàng ngàn vạn con người, nhưng đầu kia lại chỉ có Caesar.
Yên lặng trong chốc lát, Henna dùng tay lau khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên nở một nụ cười, vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước: “Thôi vậy được rồi, chậc, tôi hiểu. Sau này vẫn phải đến quán nhà tôi ăn đó nha, tôi vẫn ưu đãi cho hai người đó!”
Lý Hà Đồ cũng cười, đi về phía trước, Caesar cũng theo đuôi.
“Henna, cô là một cô gái tốt.” Làm động tác muốn ôm cô, có vẻ Caesar hiểu được Henna không có nguy hiểm, vội vàng chặn trước Lý Hà Đồ, thay anh trao cho Henna một cái ôm.
Hốc mắt Henna đỏ ửng, hít hít mũi, lầm bầm: “Được rồi được rồi, lát nữa đừng có ghen với tôi.” Nói xong nhẹ nhàng đẩy Caesar ra, hôn gió, tạm biệt hai người.
Sau đó, mọi người dần dần cũng đã biết bọn họ là người yêu, phần lớn đều mang thái độ chúc phúc.
Sống tại đất Fiji ấm áp ẩm ướt bốn mùa như xuân này, dễ khiến người ta quên mất thời gian trôi đi mùa màng thay đổi. Ngâm mình trong nước ấm hạnh phúc và yên bình khiến chúng ta luôn không để ý mà thả lỏng nhịp điệu và bước chân, trong thế giới có người dù không làm gì cũng cảm thấy thỏa mãn và ấm áp, cũng luôn vô thức mỉm cười, mà quên đi thời gian đang gào thét trôi qua.
____
Mười lăm năm sau.
Đêm, không có trăng sáng, đến cả một đốm nhỏ cũng không.
Trong phòng ngủ an tĩnh, có người rón rén vén chăn, quay đầu nhìn người vẫn đang nằm trên giường.
Được, vẫn đang ngủ.
Người đàn ông không xỏ chân vào dép ở dưới giường, đi chân không trên sàn nhà, lặng yên không tiếng động.
Lần này em không nghe lời anh, xin lỗi.
Người đàn ông đi vào một căn phòng khác, bật đèn. Dưới ánh đèn, mái tóc màu bạch kim đã không còn rực rỡ mà trở thành bạc phơ ảm đạm. Gương mặt dường như vẫn như trước đây nhưng trong con ngươi như mực hiện ra sự mệt mỏi.
Cậu cầm một cái giá dài từ trong tủ thấp ra đặt lên bàn, sau đó mở hộp đàn ra, lấy cây vĩ ra cố định vào giá.
Cắt đứt dây vĩ tháo xuống. Lấy dây vĩ mới, kéo căng, rửa sạch, làm khô, nhẹ nhàng chải thẳng, cố định đầu cung, mỗi bước thực hiện đều gọn gàng có trình tự, thong thả điềm tĩnh. Bàn tay to lớn của người đàn ông cầm lược nhỏ lại hài hòa đến kỳ lạ, cậu cúi đầu, cẩn thận cắt tỉa từng sợi dây tơ, sau đó gắn vít điều chỉnh, gắn nút gỗ, rồi cài lại vào cây cung. Nhìn cây vĩ dưới ánh đèn, có màu trắng rạng rỡ dịu dàng.
Công việc này cậu đã làm rất nhiều năm, mỗi bước thực hiện đều không cần suy nghĩ, nó đã thành ký ức cơ bắp, thành động tác tự nhiên. Lúc mới bắt đầu học theo thầy hướng dẫn cậu còn phá hỏng kha khá dây cung, Nhưng đây là cây cầu nối cậu với Đồ, mỗi dấu vết, mỗi hoa văn đều là chuyện riêng tư nhất, sao có thể để người khác làm thay được.
Cậu lại cẩn thận cầm đàn trong hộp ra, cầm da hươu cẩn thận lau chùi từng chút bề mặt đàn. Ánh mắt cậu chuyên chú, môi hơi mím lại, tựa như mỗi bộ phận trên cây đàn đều đang sống, đều cần toàn tâm toàn ý đối đãi.
Làm xong hết mọi việc, cậu cất đàn và cây vĩ về chỗ cũ, nhìn chúng lần cuối, rồi đóng hộp đàn lại.
Xin lỗi, những việc này về sau có lẽ không thể làm cho anh nữa.
Cậu về lại phòng ngủ, lên giường, Lý Hà Đồ ê a vài tiếng, lăn đến bên ngực cậu, cậu lẳng lặng nhìn anh, hơi mỉm cười.
Ngày hôm sau, Lý Hà Đồ bay đến Trung Quốc.
Khi Lý Hà Đồ đến Trung quốc, đã là tháng 12, gió lạnh thấu xương thổi theo tuyết lạnh quất lên người khiến người ta cảm nhận rõ ràng ngày đông giá rét ác nghiệt.
Lý Hà Đồ chôn nửa khuôn mặt trong khăn quàng, ôm chặt áo khoác dài trên người, đi nhanh vào tiệm đàn.
“Tiểu Khải à, tới đây, bên ngoài lạnh lắm” Người thợ già trong tiệm đàn đưa bình giữ ấm trong tay cho Lý Hà Đồ.
Lý Hà Đồ tháo khăn quàng và mũ để lộ mặt, trừ bỏ khóe mắt có thêm nhiều nếp nhăn, khí chất trở nên điềm đạm hơn rất nhiều, thì dường như không có mấy thay đổi so với hai mươi mấy năm trước.
“Ông trời thiên vị cậu thật đấy, Tiểu Khải mấy năm nay giống như không thay đổi gì cả, nhìn vẫn như ngoài bốn mươi.”
“Lão Từ, ông lại cười nhạo cháu rồi.”
Ở lại Trung Quốc một ngày, khi Lý Hà Đồ chuẩn bị bay về thì nhận được thông báo của sân bay, rằng bởi vì tuyết rơi quá dày nên buộc phải hoãn chuyến bay. Lý Hà Đồ đành phải ở lại Trung Quốc.
“Haizz, lần này tuyết rơi thật khủng khiếp. Tiểu Khải, cậu cứ yên tâm ở đây đợi mấy ngày, đến khi thời tiết tốt hơn chắc chắn sẽ đi được. Bên đấy có phải có ai đang chờ cậu không, nhìn cậu vội vàng kìa.”
“Ừm, đúng vậy.” Lý Hà Đồ cười nhẹ.
Ở Fiji, có một người đang chờ anh, toàn tâm toàn ý chờ anh.
Đột nhiên, ngón út bỗng đau nhức, giống như đứt ngón tay. Cơn đau đi theo dây thần kinh nhanh chóng lan tới ngực, tê rát dữ dội.
Lão Từ nhìn mặt Lý Hà Đồ đột nhiên trắng bệch, vội hỏi: “Thế nào vậy, làm sao?”
“Không sao, chỉ là hơi đột ngột.” Lý Hà Đồ cau mày nhìn tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, nắm chặt tay phải của mình.
Ba ngày sau, Lý Hà Đồ rốt cuộc cũng về tới Fiji. Còn chưa kịp về nhà đã nghe thấy trên đường có người nói, “Nghe nói, tối hôm qua có con cá voi kêu suốt đêm bên bờ, người già nói rằng chưa từng nghe thấy cá voi phát ra âm thanh như thế, cứ như đang khóc vậy.”
“Sau đó thế nào?” Bên cạnh có người hỏi.
“Hình như mắc cạn trên bờ cát, sợ là đã chết.”
Lý Hà Đồ như bị đánh một gậy vào đầu, chạy như điên ra bờ biển. Không! Nhất định là không phải! Anh chỉ mới đi mấy ngày, trước khi đi Caesar còn rất khỏe, nhất định không phải em ấy.
Cuối cùng Lý Hà Đồ cũng chạy tới bờ biển, từ xa đã nhìn thấy đám người tụ lại một chỗ, nơi đó có một con cá voi sát thủ màu trắng đen đang nằm. Lý Hà Đồ giật nảy người, ngã nhào trên bờ cát, anh nhanh chóng bò dậy, lại liều mạng chạy về phái trước.
Tránh ra.
Tránh ra!!
Anh cuống cuồng gạt đám người đang chen lấn ra, mọi người liếc mắt nhìn anh, nhận ra người đàn ông này mặt đầy nước mắt.
Lý Hà Đồ quỳ rạp xuống trước mặt cá voi sát thủ, dùng cả hai tay ôm chặt cậu, dường như làm vậy là có thể sưởi ấm thân thể lạnh băng của cậu. Cá voi sát thủ hơi há miệng, nhả thứu gì đó ra ngoài. Lý Hà Đồ cầm lấy, nhận ra đó là con thú bông cá voi sát thủ năm đó anh tự làm tặng cậu. Nó đã cũ đến buột chỉ, nơi màu trắng cũng đã ố vàng, nhưng đây là món quà cậu thích nhất. Cá voi sát thủ phát ra một tiếng kêu dài bi thương, vang vọng tận trời, cổ xưa kỳ bí, sau đó không còn tiếng thở nữa.
Người xung quanh không lên tiếng, dường như có một thế lực vô hình trang nghiêm buộc họ không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn mọi thứ trước mắt.
Lý Hà Đồ lẳng lặng cầm con thú bông trong tay, dịu dàng sờ đầu cá voi sát thủ, kề mặt lên da cậu, nhắm mắt, nước mắt chảy ra, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, anh ở đây, ở đây…” Sau đó, anh khẽ ngâm nga một khúc nhạc lạ, giống nhưu một bài hát ru dịu dàng, tựa như đáp lại tiếng kêu dài còn vương trong không trung.
Sau đó, những người đã ở đây đều nói, họ đã nghe một bài hát ru dịu dàng nhất cũng bi thương nhất thế giới.
Ở nhà của hai người, Lý Hà Đồ nhìn thấy trên đầu giường có một chiếc bút ghi âm. Lý Hà Đồ đi nhanh tới, cầm bút ghi âm ngồi quỳ xuống.
Mở bút ghi âm ra, trong đó chỉ có 2 tệp ghi âm.
—— “Đồ, anh đi, không có tiếng đàn, em không ngủ được.”
Hàng năm Lý Hà Đồ đều trở về Trung Quốc, đi đi lại lại cũng mất mấy ngày. Sau khi Caesar nói như vậy, Lý Hà Đồ liền mua một chiếc bút ghi âm, ghi lại bản nhạc tự viết cho Caesar.
Lý Hà Đồ run tay mở tệp còn lại ra.
“Đồ, bây giờ em đang đi khắp nhà chúng ta. Thức ăn anh để trong bếp em đã ăn hết rồi, ăn rất ngon. Tạp chí trong phòng khách em cũng xếp theo từng ngày, may mà anh từng dạy em, không thì em sẽ không làm được đâu. Bàn chải đánh răng trong nhà tắm em đã thay rồi, anh là trắng, em là đen. Quần áo trong ngăn kéo phòng ngủ em cũng xếp xong rồi, ngày trước luôn để lung tung làm anh đau đầu. Bây giờ em nằm trên giường, ở đây toàn là mùi của anh. em cũng đã lau một lượt cả sàn nhà và đồ đạc trong nhà, lần này em không lười biếng nhé. Hoa trên ban công có một bông chết khô nhưng những bông khác vẫn nở đều, anh yên tâm. Cây vĩ em đã thay dây mới rồi, sau này… có lẽ phải nhờ người khác.
Đồ, những năm qua anh dạy em rất nhiều thứ, phải nằm ngủ trên giường, phải ngồi ăn trên bàn, phải đánh răng rửa mặt… Bây giờ, em cuối cùng cũng có thể sống giống như một con người thật sự, có làm rất nhiều rất nhiều thứ cho anh. Nhưng mà Đồ à, em đã quên mình không phải là người, tuổi thọ của em chỉ bằng một nửa con người. Đây là chuyện khiến em chán nản nhất, bở vì bất kể có cố gắng thế nào cũng không thể kéo dài thười gian chung sống với anh.
Em rất nhớ anh, anh mau về đi.”
Lý Hà Đồ cuộn tròn thân thể, cả người run rẩy, gào khóc thất thanh.
Một buổi chiều quang đãng, một chiếc thuyền neo trên mặt biển, Lý Hà Đồ ngồi trên ghế, kéo một bản nhạc vô danh. Nhạc hết, anh nhìn mặt biển thật lâu, nhưng người anh đợi đã khôn tới.
Anh vuốt ve cây cello đã bầu bạn nhiều năm, đặt nó vào hộp đàn, sau đó từ từ, tự tay thả nó vào nước biển, chìm sâu.
Anh nhìn cây vĩ còn trên tay, lại nhìn vè biển xanh thẳm.
Caesar, không có em cũng không có đàn. Cây vĩ anh không nỡ bỏ, để lại. Chờ đến ngày anh gặp lại em, để chúng được đoàn tụ.
Năm thứ ba sau khi Caesar rời đi, Lý Hà Đồ qua đời.
Như là để đền bù thười gian ba năm cậu từng chờ đợi anh.
Henna làm theo di chúc của Lý Hà Đồ, hỏa táng anh xong trải tro cốt anh xuống biển Fiji xanh thẳm.
Khi Augs cuối cùng cũng tìm được Lý Hà Đồ, thì cũng nghe được tin anh đã chết.
Hắn cười lớn, nước mắt không ngừng trào ra, hắn ngửa mặt lên trời hô to: “Tiểu Đồ à, em quá độc ác! Quá độc ác! Đến cả tro cốt cũng không chịu để lại cho anh!!”
___
Sau đó nơi này lại trôi qua rất nhiều năm.
Có một năm, vào ngày giỗ của Lý Hà Đồ, Henna đến bờ biển tưởng niệm, không ngoài dự đoán lại thấy hai người kia.
Nhưng lần này, người lớn tuổi đã phải ngồi xe lăn, người đàn ông còn lại đẩy ông ta.
Ông lão trên xe lăn nghi hoặc hỏi người đàn ông kia, “Tại sao chúng ta phải tới đây?”
“Bởi vì, em trai ngài ở đây.”
Ông lão nghe vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ là lại ngây ngốc một lát, rồi hơi bực bội vỗ lên tay vịn xe lăn, thúc giục người đàn ông kia, “Andy, đi! Muốn đi!”
Người đàn ông tóc nâu gật đầu cười, đẩy ông đi.
Sau đó thì sao?
Về mãi sau nữa, mỗi người đến Fiji đều sẽ nghe một truyền thuyết bản địa.
Chuyện rằng trong biển Fiji có hai con cá voi biết hát, mỗi buổi tối sẽ hát lên một bài hát, dù là đứa bé nghịch ngợm nhất nghe thấy cũng sẽ ngủ ngoan.