Dòng Máu Mafia

Chương 98: 98: Mẹ Jo




- Happse? Mẹ mày làm hỏng xe của tao, mang tiền đến đây thì tao thả bố mẹ mày về, nếu không đừng trách.
- Làm ơn bình tĩnh, tôi sẽ mang tiền đến, cho tôi gặp họ.

- Điện thoại cô vang lên khiến cô đầy ngạc nhiên
- Happse, cứu mẹ.
- Mẹ có sao không, chúng có làm gì mẹ không?
- Mẹ và ông Philip không sao, con đừng đến, chúng đông lắm.
- Làm ơn đừng hại họ, cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay.
Mẹ Jo và ông Philip đi mua đồ lặt vặt cho gia đình suýt bị chiếc siêu xe đâm trúng, trong cơn sợ hãi bà cầm cả lon nước đập và cào vào xe, một mảng xước lồ lộ hiện ra, lập tức bị bắt về địa điểm của bọn chúng và chờ con tới chuộc và đền bù, mỗi người đều bị một cái bạt tai choáng váng, vì đã già nên cũng có người đứng ra nói đỡ lời thì họ mới bị nhẹ nhàng như thế.

Bà Jo rất sợ hãi và run rẩy vì một phút thiếu kiềm chế của mình, đến khi nghe chúng nói về giá trị chiếc xe khiến bà đi không vững, may có ông Philip bên cạnh giúp đỡ mới dần trấn tĩnh trở lại.

Họ định gọi cho Daniel, suy cho cùng cô vững vàng và khéo léo hơn.
Nghe xong điện thoại, cô và Daniel vội vã lên xe lao đến.

Tiếp họ là hơn hai mươi người cả đàn ông và đàn bà đang nhún nhảy theo điệu nhạc cuồng dã, cười hô hố khi họ bước vào, và huýt sáo ầm ỹ, dù sao cả cô và Daniel đều rất có sức hút mãnh liệt, đồng thời các vũ khí cũng được chúng lôi ra ve vẩy trước mặt họ dọa dẫm từ gậy, dao, tới súng.


Hỏi han bố mẹ xong, hai người bước ra xem xét chiếc xe.

Đập vào mắt cô, chiếc xe Ferrari Pininfarina Sergio quen thuộc ngày nào, không hiểu có phải anh đã bán xe cho hắn hay không.
Tên Adam Jackson huyênh hoang khi kể về chiếc xe cho đội của hắn và cho phía cô về giá trị về độ hiếm về khả năng, về sự đắt đỏ của nó cũng như việc phải sửa chữa chiếc xe tốn như thế nào, và hắn đã hoàn toàn sai lầm khi thực hiện cuộc gọi trước mặt cô với một giọng lưỡi hoàn toàn nhũn nhặn, xuống nước, hạ mình, cầu cạnh.
- Ngài Arthur Pani, tôi xin lỗi ngài, tôi có một vấn đề với chiếc xe.

- Đầu dây bên kia có những tiếng rít lên.
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ đền bù hợp đồng, nó chỉ là vết xước dài và hơi sâu một chút.

- Đầu dây bên kia vang đến tiếng quát, khiến hắn cũng thật sự lo lắng.
- Vâng, tôi hết sức xin lỗi sẽ gửi xe về ngay, để ngài kịp sửa xe cho chủ nhân của nó.
- Năm trăm ngàn.

- Hắn quay sang dở giọng với cô.

- Bằng tiền mặt nếu không cả bốn người đừng hòng bước ra khỏi đây.

Mày có biết là phía bên kia họ phạt hợp đồng tao như thế nào không, mày có biết chữa chiếc xe này khó khăn như thế nào không? - Hắn gào lên và nổi đóa, đồng thời rút con dao vung vẩy trước mặt cô dọa dẫm.
- Xin anh hãy bình tĩnh, tôi sẽ chuyển tiền cho anh, nhưng năm trăm có phải là quá đắt không?
- Dám mặc cả lèo sao, một triệu, không trả được thì tao để lại vết sẹo trên mặt mẹ con mày y như thế kia.
- Được, một triệu, tôi thỏa thuận với anh, giờ bố mẹ tôi đi được không, tôi ở lại đây chờ tiền đưa tới, người già ở đây đâu có lợi gì cho tim của họ cả.
Cô quay ra trấn an hai người và thì thầm với Daniel "xe của Carter, anh đưa họ về đi, tôi xử lý bọn chúng tội dám đánh bố mẹ chúng ta".

Hắn ta thấy cô là một người phụ nữ yếu đuối và xinh đẹp hấp dẫn, nên cũng xuôi lòng đồng ý, họ liền lên xe lái đi, cô trở mặt lạnh tanh và rút điện thoại thực hiện cuộc gọi và bật loa ngoài cho chúng nghe.
- Richart, tôi cần người và tiền, địa chỉ đã gửi sang cho anh.
- Vâng, thiếu phu nhân ba mươi phút có mặt ạ.
- Eleven có còn là người của chúng ta không?
- Còn, có cần chuẩn bị gì thêm không ạ?
Cô đi vòng quanh và sờ chiếc xe, nhớ lại ngày xưa đã từng ngồi lên nó như thế nào, đã từng được anh cho lái thử ra sao, đã bao lần anh kịp đạp chân phanh khi cô không điều khiển được chiếc xe và hai người rũ ra cười như thế nào, thậm chí có lần suýt nữa anh yêu cô trên xe, may mà cô kịp chạy ra ngoài trốn thoát trước sự chứng kiến đầy ngạc nhiên của đội vệ sỹ, cứ thế cô mỉm cười khi nhớ lại kỷ niệm ngày xưa.


Và bọn chúng ve vãn cô, bắt đầu bằng những đứa con gái trẻ ranh trêu ngươi khích bác rồi bọn đàn ông, nếu cô chịu thoát y và tiếp tất cả bọn chúng lần lượt thì chúng sẽ giảm giá cho cô, chúng cười hô hố và tiến lại sát cô, cô nhếch mép và nhìn đồng hồ.
- Đừng có làm càn, người của tôi đang đến rồi.
Chỉ mười năm phút sau cuộc gọi, bốn chiếc xe lao vút tới, bao quanh gian nhà và hai chục chiếc xe của đội kia, khiến chúng choáng váng và sợ hãi vội vã lấy gậy, dao và vài khẩu súng chuẩn bị chiến đấu.

Lại một lần nữa chúng co rúm người lại và tự giác buông vũ khí khi thấy từ trên xe mười người đàn ông lực lưỡng, trang bị vũ khí tận răng bước xuống đứng quanh các xe mà chỉ có một người tiến về phía cô, đồng thời cúi xuống cung kính.
- Một triệu đưa hắn.

- Cô ra lệnh và con mắt của Richart cũng đã kịp liếc mắt nhìn về chiếc xe, đồng thời những người còn lại của bọn họ mang mấy vali khác cất đi, chỉ đưa hai va ly cho tên Adam Jackson.

Bây giờ thì hắn ta biết không nên dây dưa với cô.
- Đủ rồi thưa cô, cảm ơn cô, chúng ta xong.

- Nhưng quá muộn một chiếc ghế được đưa ra cho cô ngồi xuống, sau vài giây một dãy số được cô nhớ lại và thực hiện cuộc gọi.
- Arthur Pani.

- Bọn chúng mướt mồ hôi, đó chả phải là cái tên vừa được Adam Jackson gọi hay sao.

- Bảy năm trước anh gọi tôi là thiếu phu nhân.
- Thiếu phu nhân, tôi có thể giúp gì được không ạ? - Hắn giật mình và nhanh chóng nhớ lại.
- Tôi đang đứng cạnh chiếc FPS, liên hệ với toàn bộ các gara lớn trên toàn quốc, không một nơi nào được phép sửa chiếc xe này.


- Từng lời nói của cô khiến cho tất cả những người đứng đó đều choáng váng về gia thế của cô mới dám điều khiển tên Arthur Pani như vậy, và bọn chúng đã chọc phải nhầm người.
- Thưa cô, tôi có mối làm ăn của mình, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi rất tiếc.
- Đúng ba tiếng nữa anh phải có mặt tại đây để giải trình về việc mọi việc kinh doanh của mình.

- Và hắn cũng bị dọa cho rơi cả điện thoại.
- Tôi được biết bao năm nay cô không hề đi bên cạnh ngài Zero.

- Hắn ta cũng không vừa liền bật lại trong khi cô đang bật loa ngoài, và khẽ cười trừ lập tức Richar lên tiếng.
- Arthur, ông dám nói giọng đó với thiếu phu nhân?
- Ngài Rirchar? - Hắn ta lứu cả lưỡi lại..
- Ông nghe cho rõ, lời nói của thiếu phu nhân vẫn có trọng lượng như bảy năm về trước, và ông còn hai tiếng năm mươi năm phút để có mặt ở đây.

- Và hắn tắt máy.
- Adam Jackson, tôi sẽ cho anh phá sản vì dám đánh bố mẹ tôi và o ép tôi.
Cô nói xong và họ rút quân trong sự xôn xao của những kẻ ở lại, nhanh thôi, cô bắn không bao giờ trượt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.