Bạc Thiếu Quân cúi đầu nhìn Tiểu Cửu đang nằm trong lòng, cười, chính là, nụ cười của hắn không duy trì được lâu, hắn đắc ý, cũng rất nhanh bị một bóng đen từ trên trời giáng xuống đánh nát. Bóng đen kia đột ngột lại mau lẹ, bí mật mang theo sát khí cuồng mãnh, giống như một cơn gió lốc màu đen, cứ như vậy không hề báo trước cuốn vào Bạc gia.
Bóng đen xoát nhiên rơi xuống đất, một trận này hơi thở so với tuyết mùa đông còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, khiến bộ mặt mọi người phát đau, ngực cứng lại.
Giang Thạch cùng gia nhân của Bạc gia há hốc mồm kinh hãi, hoàn toàn không hiểu hắn vào bằng cách nào, bốn phía Bạc gia đều có hệ thống theo dõi cùng thủ vệ tuần tra chặt chẽ cẩn mật, không hề có tiếng chuông cảnh báo, cũng không có bất luận kẻ nào thông báo.
Bạc Thiếu Quân định nhãn vừa thấy, sắc mặt tái nhợt trầm xuống.
Đông Phương Tuyệt Thế một thân hắc y tung bay trong gió, đỉnh đầu đội chiếc mũ đen phi hành, vạt áo trước gió phanh ra, buộc tóc tuột ra, tay áo tung bay giống như đôi cánh đen, tóc dài rối tung, bộ dáng kia, giống như tử thần tà mị từ địa ngục đến bắt người… thật đẹp, rất dã (hoang dã), thật ngông cuồng ác liệt, rất nguy hiểm…lệ sắc quỷ mị kia đủ để đoạt lấy lòng người. dưới đèn đuốc sáng ngời, mọi người kinh ngạc nín thở ngây ngốc.
“Không nghĩ tới cậu đến nhanh như vậy.” Bạc Thiếu Quân có chút ngoài ý muốn, có chút ảo não, hắn nghĩ rằng, Đông Phương Tuyệt Thế ít nhất cũng phải một hai ngày nữa mới đến.
Vốn tưởng rằng, Đông Phương Tuyệt Thế cũng không để ý đến Tiểu Cửu, bất quá tốc độ của hắn tới đây xem ra, hiển nhiên hắn đã đoán sai, hai người này ràng buộc, so với hắn nghĩ còn sâu sắc hơn nhiều.
Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng không nói, thẳng trừng mắt Tiểu Cửu đang kề sát ở trong lòng Bạc Thiếu Quân, mị nhãn như hoả, khí diễm tận trời.
Hơn mười sáu chung sống cùng nhau, hắn còn có thể không hiểu tính tình của cô?
Mặt ngoài cô làm ra vẻ không có chuyện gì, trong lòng lại càng có tâm sự, ở Thượng Hải trước khi đăng ký, hắn cảm thấy cô nói quá nhiều, loại bộ dạng giấu đầu hở đuôi này, căn bản đừng nghĩ lừa được hắn.
Vì thế, hắn nhờ nhân viên hàng không chăm sóc cho Tứ Thập bị thương, đi tra xét danh sách hành khách, quả nhiên, cô tính vụng trộm bay đi Bắc Kinh, đến Bạc gia điều tra thân thế của mình.
Hắn nào có thể để cho cô dính vào một người như thế? Đông Phương Lang truyền đến tin tức, Bạc gia thần bí như vậy, tựa hồ là một nhà âm dương cổ thuật gì gì đó, mà tên Bạc Thiếu Quân bộ dáng còn am dương tử khí kỳ quái, vì thế hắn mặc kệ chỗ ngồi trên máy bay, tiêu tốn một khoản tiền lớn, bất chấp phải bồi thường gấp mười lần để đổi lấy một chiếc vé máy bay trong tay một hành khách ở khoang hạng nhất. đuổi theo chiếc máy bay trước khi nó cất cánh, đáp lên cùng một máy bay, theo đuôi cô mà đến, hắn muốn nhẫn nại một chút, trước tiên làm cho cô tìm ra Bạc gia, bất quá, bên ngoài Bạc gia có mấy con ruồi rất chướng mắt, rõ ràng hắn diệt khẩu trước, sau đó trực tiếp nhảy lên nóc nhà Bạc trạch quan sát. Không ngờ mới từ trên cao nhìn xuống, liền rõ ràng nhìn thấy Tiểu Cửu bị Bạc Thiếu Quân gắt gao ôm….
Nhất thời, toàn bộ cơn tức ở ngực theo từ Thượng Hải để đến bây giờ liền bạo đốt!
Người Đông Phương gia, thằng khốn này cũng dám chạm loạn vào sao?
‘Buông cô ấy ra”. Thanh âm hắn trầm thắp sắc bén, mỗi người nghe được đều hết hồn.
“Không, tôi đã chứng nhận được cô ấy là cô dâu của tôi, từ giờ trở đi, cô ấy chỉ thuộc về mình ta thôi.” Bạc Thiếu Quân ngạo nghễ tuyên bố, cũng đem Tiểu Cửu ôm đi thật nhanh.
Đông Phương Tuyệt Thế gương mặt tuyệt mỹ thuần biến, hoàn toàn bị những lời này chọc giận, hoàn toàn cũng nổi điên.
Thuộc về cậu? Có lầm không vậy? Tên mèo bệnh này dám nói Tiểu Cửu thuộc về hắn.
Đây là lời nói chỉ của riêng mình hắn (anh Tuyệt Thế ý ạ).
Toàn thế giới này, chỉ có hắn mới có tư cách nói nhưng lời này.
Bởi vì, Tiểu Cửu là bóng hình của hắn, người hầu hắn, Đồng Mệnh Nhân của hắn. cô là hắn, là Đông Phương Tuyệt Thế hắn..
“Đừng nằm mơ, bất luận là hiện tại hay tương lai, cô ấy cũng không có khả năng thuộc về ngươi.” Hắn khí nộ xung thiên, thân hình nháy mắt di động, đã hướng đến Bạc Thiếu Quân.
“Tông chủ!” Giang Thạch kinh hãi, vội vàng tiến lên bảo hộ chủ.
Nhưng Đông Phương Tuyệt Thế động tác vừa ngoan độc lại nhanh, năm ngón tay nắm lấy cổ áo Bạc Thiếu Quân, dùng sức tách hắn ra khỏi Tiểu Cửu, lại thuận thế đem Tiểu Cửu kéo vào trong lòng mình, một tay kia cầm hồ điệp đao, đâm thẳng cổ hắn.
Đúng lúc Giang Thạch đẩy Bạc Thiếu Quân ra, cũng lấy thân thể làm lá chắn, đao phong cắt qua cánh tay hắn, một đạo vết máu phun ra.
Đông Phương Tuyệt Thế ghét liếc mắt trừng hắn một cái, cúi đầu để sát vào hoàng thần vẫn đang nhắm mắt Tiểu Cửu rống giận:
“Đông Phương Cửu, cô còn không tỉnh lại cho ta?”
Cả người Tiểu Cửu như được giải huyệt, lui bả vai, đầu choáng váng, xoa lỗ tai hét lớn:
“Mẹ nó! Lớn tiếng như vậy làm gì a?”
“Nha! Cũng không phải người mới, chỉ đơn giản như vậy mà cô đã bị đánh ngất, quả thực làm mất mặt nhà Đông Phương.” Đông Phương Tuyệt Thế nhịn không được mở miệng lại mắng.
Di? Thanh âm của hung thần ác sát nghe thật rõ… Tiểu Cửu thần hồn lập tức quay trở lại vị trí cũ, mở mắt ra, trừng mắt nhìn diễm dung hoả bạo gần trong gang tấc, thất thanh kinh hô:
“Tuyệt Thế? Cậu…cậu như thế nào…”
“Tôi như thế nào? Cô còn muốn hỏi ta như thế nào đến đây? Như thế nào không về Đài Loan? Hay là muốn hỏi ta như thế nào đoán được cô nhất định cãi lại mệnh lệnh của ta?” thấy cô thanh tỉnh, lửa giận trong hắn không cách nà dừng lại được.
“Tậu đều biết hết tôi hỏi cái gì, liền trực tiếp trả lời thôi….”
“Cô muốn làm tôi tức chết? Đông Phương Tuyệt Thế cắn răng tê rồng. hắn thật sự bị cô làm cho tức chết rồi! tức cô bỏ hắn lại chuồn êm, tức cô không co người ta nói, tức cô khi nãy bị tên họ Bạc sờ tới sờ lui lại ôm đến ôm đi…
“Được được được, đừng tức giận, đừng tức giận, đừng mắng đừng mắng, đầu của tôi đã đủ hôn mê…” cô ôm đầu, trong miệng lẩm bẩm, trong lòng lại hơi hơi nhộn nhạo.
Suy nghĩ trong lòng cô thật sự ngày càng không thể gạt được hắn sao? Đây không phải chuyện tốt nha…
“Còn dám nói…? Ngay cả thuật mê hoặc đều tránh không được, cô ngu ngốc sao?” hắn lại mắng.
Thần sắc cô run sợ, ngẩng đầu hướng Bạc Thiếu Quân trừng mắt, lạnh lùng châm biếm:
“Tôi thật sự quá tin người mà, nguyên lai Bạc gia cũng dùng loại thủ đoạn này để lừa bịp người khác.”
“Vì muốn em ở lại, chuyện gì anh cũng có thể làm được.” Bạc Thiếu Quân mỉm cười, đối với hành vi của mình không có một chút kiêng kị tránh né.
“Tôi sẽ không ở lại đây, cho dù ta có là Công Tôn CỬu như anh nói hay không.” Cô nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Đông Phương Tuyệt Thế trở nên dữ tợn, quay đầu trừng mắt, quát chói tai:
“Cô thật hồ đồ? Tuỳ tiện liền tin tưởng lời nói dối của người khác?”
Cô thở dài, cúi đầu nhìn hình xăm trên cổ tay mình: “có lẽ, hắn cũng không có nói dối, trên tay này, chính là chứng cớ….”
Đông Phương Tuyệt Thế cầm tay cô, từ nhỏ hắn đã vẫn thường nhìn thấy ấn kí hình tròn màu xanh có vấn đề gì đó?
“Cái bớt này thì làm sao vậy?”
“Đó là gia huy của Bạc gia chúng ta, chỉ có cô dâu của ta mới có hình xăm này.” Bạc Thiếu Quân nói xong giơ cánh tay lên, lộ ra hình xăm trên tay, khiêu khích nhìn hắn nói thêm:
“Nam chủ dương, nữ chủ âm, đủ để chứng minh, cô ấy là tân nương của ta, cô ấy và ta, là một đôi.”
Đi con mẹ nó một đôi!
Đông Phương Tuyệt Thế ở trong lòng thấp rủa một tiếng, tuấn nhan trầm xuống, cười lạnh:
“Bất quá chỉ là một cái hình xăm, có thể chứng minh cái gì? Ai biết được không phải ngươi mới làm sau này chứ, cố ý chế tạo chứng cớ này?”
“Tôi không cần chứng minh với cậu, Đông Phương Tuyệt Thế, tôi chỉ cần chứng minh với Tiểu Cửu, tôi nghĩ, cô ấy biết rõ ràng những điều tôi nói đều là sự thật, về phần cậu có tin hay không, đều không sao cả.” Bạc thiếu Quân khẩu khí cố ý chỉ ra Đông Phương Tuyệt Thế không có liên quan gì đến chuyện này.
“Tiểu Cửu bị anh dùng mê thuật ý nghĩ không rõ ràng, chỉ có tôi tỉnh táo thật sự, có tôi ở đây, anh đừng mơ tưởng động vào cô ấy.”
Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh.
“Thật sự là người em trai tốt! Bảo hộ tỷ tỷ như vậy.” Bạc Thiếu Quân chế nhạo.
Tiểu Cửu nhíu mày, nghĩ rằng, Bạc Thiếu Quân này tâm cơ cũng thật sâu khôn lường! rõ ràng hắn cố ý muốn chọc giận Tuyệt Thế.
Con mắt Đông Phương Tuyệt Thế sáng lên nguy hiểm nheo lại:
“Ai nói cho anh cô ấy là tỷ tỷ của tôi?”
“Đông Phương gia nhà cậu nuôi nấng cô ấy, không phải sao?”
“Ai nói nhận nuôi thì phải là huynh đệ tỷ muội?”
“A, đúng rồi, tôi nghe nói, Đông Phương gia các ngươi nhận nuôi cô ấy chỉ là vì muốn thay cậu làm lá chắn”.
Đông Phương Tuyệt Thế im lặng một giây, tiếp theo, khoé môi khẽ nhếch:
“Xem ra, điều anh biết còn thiếu….”
Tiểu Cửu thầm kêu không ổn, nam nhân Đông Phương gia đều có một loại cổ quái, khi tức giận đến cực điểm, ngược lại sẽ không rít gào mắng, chỉ biết cười, mà mỗi khi bọn họ nở nụ cười, nếu không khiến cho tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) tuyệt không bỏ qua.
Trong đó, Tuyệt Thế là cực đoan nhất.
“Các người đều nghĩ rằng cô ấy mồ côi, mới có thể dùng cô ấy làm tấm lá chắn, dù sao sinh mệnh của cô ấy rẻ mạt, có chết cũng không có quan hệ, đúng không?” Bạc Thiếu Quân tiếp tục nói, Đông Phương Tuyệt Thế khoé miệng cong lên cao.
Da đầu Tiểu Cửu bắt đầu run lên.
“Bất quá, các người không thể tiếp tục lợi dụng cô ấy, cô ấy là nương tử mất tích mười chín năm của tôi, nên đem cô ấy trả lại cho tôi thì hơn.”
“Còn?” Đông Phương Tuyệt Thế đối với những chữ này cực kỳ phản cảm:
“Anh dùng từ sai, còn có ý tứ khác, tỏ vẻ hướng tôi hướng anh mượn này nọ đó.”
“Cậu đúng là mượn a! nhưng lại mượn mười chín năm!” Bạc Thiếu Quân cười lạnh.
“Không đúng như vậy, bởi vì từ ngày Tiểu Cửu bước chân vào Đông Phương cư, cô ấy chính là của tôi.” Đông Phương Tuyệt Thế bá đạo tuyên bố.
Tiểu Cửu ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn, tim ngừng đập nửa nhịp.
Hắn…đang nói cái gì?
“Của cậu?” sắc mặt Bạc Thiếu Quân trầm giận dữ.
“Đúng, của tôi, mặc kệ cô ấy là ai, mặc kệ cô ấy ở bên người ta sắm vai nhân vật gì, cô ấy đều là vật sở hữu cá nhân của tôi, trừ phi tôi gật đầu, nếu không, ai cũng không thể động vào, không có khả năng, không thể muốn.” Đông Phương Tuyệt Thế ngang nhiên nói được mà tuỳ hứng. Tiểu Cửu trợn to hai mắt, lần đầu tiên cô nhìn thấy Đông Phương Tuyệt Thế thể hiện ra ý nghĩ chiếm hữu mãnh liệt như vậy, cũng là lần đầu tiên biết hắn nghĩ về cô như thế nào.
Vật sở hữu….
Nguyên lai, hắn cứ cho rằng như vậy sao? Bởi vì hắn đem cô trở thành của riêng hắn, cho nên chỉ có hắn mới có thể chỉnh ác cô, ra lệnh cho cô, sai khiến cô sao?
Tiểu tử này!
Cô nên tức giận? nên phẫn nộ? bất luận tên này chưa bao giờ để bất cứ người hay vật nào cường hãn lọt vào trong mắt hắn, không lý do gì không tức giận.
Nhưng mà, liền bởi vì biết tính tình Tuyệt Thế, bởi vì hiểu rõ hắn, bởi vì hiểu được toàn bộ thế giới trong lòng hắn chỉ phân chia vì hắn muốn, cũng vì hắn không cần, cho nên, nghe hắn nói như vậy, cô chẳng những không hề cao hứng, ngược lại… tim đập còn nhanh dị thường….
“Tôi nghĩ, Tiểu Cửu cũng không cho là như vậy.” Bạc Thiếu Quân châm chọc nhìn về phía cô.
“Tôi…” cô đang muốn nói, đã bị Đông Phương Tuyệt Thế một ngụm đánh gãy.
“Ý muốn của cô ấy một chút cũng không quan trọng, hết thảy lời tôi nói mới tính.” Đông Phương Tuyệt Thế cuồng vọng nói.
“Uy!” cái này hơi quá đáng đi! Rốt cuộc cô trên danh nghĩa vẫn là tỷ tỷ…
“Đi thôi, không cần thiết phải nghe tên điên này nói nhiều, theo tôi trở về!” Đông Phương Tuyệt Thế lười nói, nắm tay cô bước đi.
Bạc Thiếu Quân âm trầm hừ một tiếng, quát:
“Cậu muốn đi thì đi một mình đi, để Tiểu Cửu ở lại.”
Đông Phương Tuyệt Thế quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn:
“Tôi đi đến đâu, cô ấy phải theo đến đó.”
“Cô ấy sẽ không đi theo cậu.” Bạc Thiếu Quân nói được thực chắc chắn.
Hắn vừa nói một câu, một đám hộ vệ Bạc gia liền xông tới.
Đông Phương Tuyệt Thế mau quanh lạnh thấu xương, sát khí nồng đậm.
Tiểu Cửu nhăn mày, không thể tưởng tượng bản thân mình lại đột nhiên trở thành đồ vật trao tay như vậy.
Rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu?
“Tốt lắm, Bạc Thiểu Quân, tôi biết anh thực sự muốn tôi lưu lại, nhưng mà tôi cũng không muốn gả cho anh, cho dù tôi thật sự là Công Tôn Cửu, tôi cũng có quyền lựa chọn hôn nhân của mình đi?” cô thật sự quay về phía Bạc Thiếu Quân thuyết phục.
“Không, em không có, hôn sự này, hoàn toàn không thể xoá bỏ.” Bạc Thiếu Quân nghiêm chỉnh nhìn cô chằm chằm.
Cô ngẩn ra, lập tức nụ cười lạnh lẽo hiện lên:
“Anh không hiểu tôi, con người tôi, cực kỳ cực kỳ căm ghét bị ép buộc.”
“Anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh.” Bạc Thiếu Quân lại nói.
Đông Phương Tuyệt Thế nghe không nổi nữa, nháy mắt hai cánh bướm bạc bay ra, mục tiêu hoàn toàn tập trung trên người Bạc Thiếu Quân.
Giang Thạch cùng hộ vệ Bạc gia lập tức bao vây lấy thiếu gia của họ, nhưng trong khi bọn hắn ngăn lại hai thanh hồ điệp đao thì đột nhiên nhìn thấy rõ ràng trong tay Đông Phương Tuyệt Thế trong tay cầm một thứ kỳ lạ gì đó….
“Tuyệt Thế, không thể!” Tiểu Cửu gấp gáp kêu lên.
Nhưng đã quá muộn, ngay khi tiếng kêu thất thanh của Tiểu Cửu vang lên, Đông Phương Tuyệt Thế mặt đầy ý cười tà ác, cầm trong tay vật kỳ quái kia dùng sức ném ra phía sau đèn tế, sau đó mọi người chỉ ngửi thấy một mùi thuốc sùng nồng nặc, Giang Thạch cùng nhóm hộ vệ sắc mặt đại biến, đồng thời hướng Bạc Thiếu Quân bổ nhào che chắn cho hắn, sau đó, ánh lửa chợt loé lên, ầm ầm một tiếng, toàn bộ khu nhà rung động kịch liệt, đàn tế bị hư hỏng mất một nửa….
Bụi bặm khắp nơi, Đông Phương Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu sớm chẳng biết đi đâu, chỉ để lại một đống hỗn độn cùng thi thể.
Bạc Thiếu Quân được Giang Thạch đỡ đứng lến, sắc mặt âm trầm lục ám:
“Thật sự là yêu nghiệt…đi đến không có nơi đâu là không có huyết tinh hỗn loạn… Đông Phương Tuyệt Thế này là yêu, ta không thể không Phi diệt!”
“Tông chủ, có muốn đuổi theo Công tôn tiểu thư không ạ?” Giang Thạch lo lắng phẫn nộ phủi đi tro bụi trên người hắn.
“Không cần, ta sẽ ở dưới lăng tẩm, “tử phù”hắn là bắt đầu phát huy hiệu lực, Đông Phương gia rất nhanh sẽ nếm được quả đắng, đến lúc đó, Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta.” Bạc Thiếu Quân âm tà nói xong, trong mắt loé lên tinh quang.
“Nói cậu đừng ném lựu đạn, thế nào cậu lại luôn không nghe lời?” Tiểu Cửu hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn cái mồm lớn đang bừa bãi tàn sát hamburger Đông Phương Tuyệt Thế. Người này bình thường luôn yêu thích đùa giỡn với hồ điệp đao chém chém sát sát, cái này vẫn chưa tính là đáng sợ, bởi vì đây chỉ xem như hắn tập thể hình kiêm giải trí, đáng sợ nhất là hắn một khi đã bị chọc giận, hắn liền dùng thuốc nổ, dùng phát minh đặc thù cường mạnh, đem cái gì chướng mắt hắn san thành bình địa. (kinh dị. yêu nghiệt a!)
“Ai kêu hắn chọc ta, chỉ oanh tặc một nửa gia môn của hắn, xem như đã khách khí lắm rồi!” Đông Phương Tuyệt Thế mặt dày tựa trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tivi phòng khách sạn, hừ lạnh.
“Cậu làm như vậy chỉ làm cho sự tình thêm phức tạp, căn bản không giải quyết được vấn đề.” Cô tức giận đi đến tắt tivi. Tivi này ngay cả đến trẻ con cũng có thể nhìn xem không dời mắt.
Đông Phương Tuyệt Thế không hờn giận nhăn lại lông mày, mắt vừa nhấc, ánh mắt bắt đầu châm lửa: “ai nói ta muốn ‘giải quyết’ vấn đề? Ta muốn giải quyết ‘họ Bạc’! nếu cô không kéo ta đi, ta sẽ bổ thêm ‘lôi hoả’ của ta.”
“Cậu làm sao không thể không giết hắn?” cô cả giận nói.
“Cô làm sao phải tức giận như vậy? Như thế nào, cô sợ hắn chết đi sẽ không có người nào muốn kết hôn với mình sao?” hắn đem một miếng hamburger cuối cùng nhét vào miệng, châm chọc hỏi.
Thực ác liệt…
Cô trước hít sâu một giây, mới theo lời hắn nói, tức giận:
“Đúng vậy, hắn là nam nhân đầu tiên khiến tôi cảm thấy hứng thú, chết đi thực đáng tiếc.”
“Có cái gì mà đáng tiếc? Tên mèo bệnh kia bộ dạng ẻo lả, cô thật sự gả cho hắn, lập tức trở thành quả phụ.” Hắn ác độc châm biếm.
Tên miệng thối này! cô lo lắng rằng Đông Phương gia bởi vì như thế này sẽ kết thù chuốc án với Bạc gia, hắn lại có thể nói giỡn.
“Sẽ không, Bạc Thiếu Quân nói tôi trúng mục tiêu có thể phúc vượng trạch hậu, tôi gả cho hắn, hắn sẽ sống lâu trăm tuổi, nếu muốn chúng ta có thể con cháu đầy đàn, hạnh phúc dài lâu.” Cô khoa trương nói, cắn một miếng khoai tây chiên.
“Làm trò, cô căn bản không thích hắn, lại càng không muốn gả cho hắn.” hắn hừ lạnh, cầm lên lon coca, ngửa cổ lên uống.
“Cũng không nhất định phải như vậy, hoặc là tôi cùng hắn nhất định có nhân duyên, lâu ngày sinh tình, tôi thật sự sẽ biến thành Bạc phu nhân.” Hiện tại đã đổi thành cô nói giỡn.
“Không có khả năng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta không cho phép.” Hắn cứng đầu nói.
Tâm cô nhảy lên một chút, nhưng mà lại có điểm tức giận.
“Cậu không cho phép? Thực buồn cười, cậu thật đúng tự cho tôi là ‘của cậu”?” tay chống nạnh, cô tới gần chỗ sô pha hắn ngồi, cúi lườm hắn.
“Đúng vậy!” hắn nâng lên dung nhan tuyệt mĩ, chống lại ánh mắt của cô, đương nhiên đáp.
“Cô…:”
“Cô là ‘Đồng mệnh nhân’ của tôi, mạng của cô là của tôi, cô là người của tôi, trừ phi tôi không cần cô, nếu không cô không thể đi.”
“Tên bốc đồng! cậu cho tôi là nô lệ của cậu sao?” mặt cô trầm xuống, trong lòng hận ý với hắn bốc ra từ đầu.
Mười sáu năm qua, trong lòng cô vẫn có hai lực lượng giằng co, một là đối hắn yêu, còn lại đối hắn hận. cô thương hắn, vừa hận hắn, hai loại cảm xúc mâu thuẫn này cùng tồn tại lại bài xích lẫn nhau, có khi, yêu của cô nhiều một chút, có khi, hận ý lại dâng lên, cho nên, cô vẫn không thể xác định ý nghĩa của hắn đối với mình, bởi vì khả năng trước đó một giây động tam, giây tiếp theo lại đối hắn căm thù đến tận xương tuỷ…..