[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 19: Luận võ



Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Quách Tĩnh một mực bị Dương Khang túm đến trên núi hoang trước đó bọn họ đã từng học võ, mới ngừng lại. Hắn lo lắng nhìn Dương Khang buồn bực không nói, muốn hỏi y chuyện gì xảy ra, nhưng không biết hỏi như thế nào.

Quách Tĩnh ăn nói kém cỏi, cho nên phần lớn thời gian chỉ cần Dương Khang một khi giận dỗi, hắn đều trực tiếp dùng ngôn ngữ tứ chi để thay thế nói chuyện. Chỉ là lần này có chút không dùng được, hắn nắm cổ tay Dương Khang một cái, Dương Khang liền thoáng cái đem tay hắn vung mở.

“Đến, chúng ta luận võ!”

Dương Khang ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng. Y đang sinh khí, rất sinh khí. Tuy lời Hoa Tranh nói y nghe không hiểu lắm, nhưng chủy thủ này đã tạo thành hiểu lầm, y muốn tranh thủ thời gian uốn nắn!

Quách Tĩnh còn chưa có kịp phản ứng, đã thấy Dương Khang duỗi tay ra làm lưỡng chích tiểu điêu chấn động rớt xuống một bên, vận khởi Lạc anh thần kiếm chưởng hướng hắn đánh tới.

Lạc anh thần kiếm chưởng là tuyệt học đảo Đào Hoa, chưởng lúc đến như hoa rơi rực rỡ, bốn phương tám hướng đều là chưởng ảnh, năm hư một thật, hoặc tám hư một thật, như rừng đào trong cuồng phong, vạn hoa rơi bình thường, tư thái phiêu dật, giống như nhẹ nhàng nhảy múa, mà chưởng sắc bén như kiếm.

Quách Tĩnh tuy không biết Dương Khang vì sao đột nhiên sinh khí, nhưng chưởng ảnh đánh tới, hắn cũng biết Dương Khang xuất sử nội lực, lập tức cũng không dám hàm hồ, lấy tay thay kiếm, vận khởi Toàn Chân kiếm pháp phòng ngự.

Hai người bọn họ trước đó thường xuyên luận võ bằng chiêu thức, nhưng mà rất ít dùng tới nội lực đánh nhau tới chết sống, Dương Khang cảm nhận được nội lực Quách Tĩnh hùng hậu tinh xảo, cũng biết hắn không có dùng tới toàn lực, không khỏi tức giận nói:

“Không cần lưu tình, ngươi nếu bị thua, hai người chúng ta sẽ hoán đổi chủy thủ.”

Quách Tĩnh vừa nghe, nhất thời không dám chậm trễ. Tuy khi hắn còn bé chấp nhất muốn đem chủy thủ có khắc danh tự Dương Khang lưu lại là hành động vô ý thức, nhưng hắn hiện tại đã hiểu tâm ý của mình, càng xem thanh chủy thủ kia như trân bảo.

Lại biết rõ chủy thủ kia có khắc danh tự của mình, lại được Dương Khang một mực mang theo trong người, càng ẩn ẩn vui mừng. Giờ phút này, nghe được Dương Khang đột nhiên giao thủ là vì muốn hoán đổi chủy thủ, cho nên Quách Tĩnh liền không có nương tay.

Tiểu hồng mã cũng chạy theo tới, mà tiểu điêu thì nhảy lên trên lưng của nó song song mà đứng, có thể thấy được, một ngựa hai điêu đứng cách đó không xa tò mò nhìn chủ nhân của bọn nó, ngươi tới ta đi, đánh nhau chết sống.

Võ công đảo Đào Hoa vô cùng tinh xảo kì diệu, nhưng võ công không chỉ chú ý chiêu thức, mà còn xem nội lực là tối trọng yếu nhất. Dương Khang những năm này học gì đó quá nhiều, nội lực kém hơn Quách Tĩnh ngủ cũng có thể luyện công thật lớn. Cho nên, Quách Tĩnh chỉ cần bảo vệ tốt yếu huyệt toàn thân, chưởng pháp chân pháp của Dương Khang có tinh diệu cũng không hữu dụng.

Quách Tĩnh tuy không phải là nhà thông thái lõi đời, nhưng cũng biết chừa cho người khác một chút mặt mũi, hơn mười chiêu mới đánh ngã đối thủ.

Quách Tĩnh trực tiếp nhìn chuẩn một cái, tay trái bắt lấy cổ tay Dương Khang, tay phải thì đánh lên bắp đùi của y, đơn giản mà hóa giải thế công của Dương Khang. Thậm chí Dương Khang nghĩ muốn biến chiêu, nhưng giãy không ra vì bị kiềm chế ở cổ tay, mất đi cân bằng y chỉ có thể chật vật té ngã trên đất.

Dương Khang không cam tâm cứ như vậy đơn giản thua trận, một tay chống đỡ, thân thể mềm dẻo đảo lộn thoáng cái, tạo thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, một chân khác vẫn còn tự do, dùng chân hướng huyệt đạo trước ngực Quách Tĩnh.

ý khúc trên là Dương Khang dùng chân điểm huyệt đạo Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh khi kịp phản ứng một cước Lan hoa phất huyệt thủ này thì đã chậm, chỉ cảm thấy ngực tê rần, toàn thân cứng ngắc thẳng tắp ngã vào trên cỏ, mà Dương Khang muốn chạy trốn lại quên chân phải và cổ tay của chính mình còn đang bị Quách Tĩnh nắm trong tay, đào thoát không kịp y cũng bị ngã xuống, Quách Tĩnh thì đè ép lên Dương Khang.

Dương Khang bị Quách Tĩnh ép tới hô hấp trì trệ, không khỏi thầm mắng bọn họ ăn gì đó đều là giống nhau, vì sao người này thể trọng lớn lên lợi hại như vậy? Mà sau khi y nhìn rõ tư thế của bọn họ, càng thêm tức giận đến sôi lên.

Y và Quách Tĩnh chính là quấn lấy nhau, Quách Tĩnh nắm cổ chân của y, mặt thì đặt ở bụng y, mà y vừa chuyển đầu có thể thấy bắp đùi tráng kiện của Quách Tĩnh, y bị đặt ở giữa hai chân Quách Tĩnh……

Dựa vào! Luận võ giống bọn họ thảm như vậy, phỏng chừng có rất ít!

“Mau buông tay! Ngươi thua!”

Dương Khang lập tức giãy dụa thân thể muốn né ra.

Chính là Quách Tĩnh tuy bị điểm huyệt đạo, nhưng bởi vì Dương Khang trong lúc đó vội vàng dùng chân điểm huyệt nên kém một chút, nội lực Quách Tĩnh không có bị khống chế, cho nên Dương Khang căn bản giãy không ra khỏi tay của Quách Tĩnh, thực tế sau khi Quách Tĩnh nghe thấy Dương Khang nói hắn thua, càng không chịu buông tay.

“Không, ta không có thua.”

“Còn không có thua?”

Dương Khang chân bị khống chế, thân thể bị đè nặng, nhưng hai tay vẫn là tự do. Y lấy tay để vào bụng dưới Quách Tĩnh muốn đem hắn đẩy ra.

Quách Tĩnh lúc trước tắm rửa cho tiểu hồng mã, áo bởi vì ẩm ướt mà cởi ra, cho nên hiện tại thân thể chính là trực tiếp trần trụi trên thân. Hắn chỉ cảm giác được một đôi tay lạnh buốt chạm vào da thịt của hắn, ý thức được đây là hai tay Dương Khang, nhất thời toàn thân căng cứng.

Bọn họ những năm này tuy thân mật, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn thành khẩn tương kiến qua, càng đừng đề cập đến việc Dương Khang chủ động đến đụng chạm hắn, cho nên lập tức chỉ có thể buồn bực nói câu “Thực xin lỗi”.

Dương Khang nghi hoặc Quách Tĩnh vô duyên vô cớ nói cái gì xin lỗi, lại đột nhiên phát giác Quách Tĩnh bắt đầu có biến hóa. Dương Khang không khỏi sợ tới mức ngừng động tác trên tay, y biết rõ Quách Tĩnh rất mẫn cảm, nhưng không nghĩ tới mẫn cảm đến như thế, một chút kích thích đều không khống chế được. Bất quá ngẫm lại, hắn luyện tiên thiên công là không thể phát tiết, thì có thể giải thích được.

Chỉ là…… Chỉ là…… Dương Khang cảm giác được nhiệt độ trên người Quách Tĩnh càng ngày càng nóng, cùng đó là tiếng thở dốc càng ngày càng trầm trọng, làm Dương Khang hoảng loạn.

Y muốn đào tẩu!

Ý nghĩ này của Dương Khang vừa hiện lên trong óc, thân thể liền có động tác. Nhưng y chỉ là mới cử động một chút, tiếng rên rỉ của Quách Tĩnh cũng theo đó mà truyền đến.

“Đừng nhúc nhích……”

Dương Khang nghe thấy ngữ khí của Quách Tĩnh mang thống khổ, không khỏi cười khổ nói:

“Chẳng lẽ trước khi huyệt đạo ngươi được giải, chúng ta vẫn phải bảo trì như vậy? Ngươi…… Ngươi không thể điều tức giải quyết sao?”

Quách Tĩnh cũng cười khổ, dưới người hắn chính là Khang đệ hắn ngày nhớ đêm mong, chẳng lẽ hắn có thể khống chế được? Hắn hẳn là may mắn, hắn bây giờ là bị điểm huyệt đạo, nếu không hắn sẽ làm ra cái gì, chính hắn cũng không biết.

Những ngày này hắn nhịn được rất vất vả, buổi tối ngủ thì Dương Khang thực tế cũng không an phận, mỗi lần đều không có ý thức ôm hắn giở trò, đem hắn trêu chọc được nửa vời, thế nhưng hắn lại cái gì cũng không thể làm. Dục vọng của mình giải phóng không được, lại không thể khơi mào dục vọng Khang đệ, mỗi đêm đối với hắn mà nói, đều là ngọt ngào cùng tra tấn.

Quách Tĩnh không trả lời vấn đề của Dương Khang, mà là hỏi một cái vấn đề hắn rất để ý.

“Trận thi đấu này, ai thắng?”

Dương Khang cười khan hai tiếng, giận dữ nói:

“Ta đều bị ngươi đặt ở dưới thân không thể nhúc nhích, đương nhiên coi như ngươi thắng.”

Luận võ như vậy, y không bao giờ muốn nếm thử nữa, chủy thủ coi như xong a, y từ bỏ.

Quách Tĩnh lúc này mới thoả mãn, không nói thêm gì nữa.

Dương Khang cũng không dám cử động nữa, chỉ chờ huyệt đạo Quách Tĩnh tự giải. Chỉ là yên tĩnh như vậy, thân thể Dương Khang càng cảm giác rõ ràng hơn. Chỗ cứng rắn của Quách Tĩnh dán tại chỗ cổ của y, hai người ngực cùng dán lại, còn có chỗ dưới bụng của Dương Khang trong chốc lát cũng có xúc cảm nóng lên……

Dương Khang đột nhiên phát hiện, theo loại hô hấp xúc cảm thoáng qua cùng nhiệt khí, đúng là từ miệng Quách Tĩnh, nói cách khác…… mặt Quách Tĩnh chính là dán tại ‘chỗ đó’ của y!

Cái nhận thức này lập tức làm cho Dương Khang nhịn không được ngược lại hút một hơi khí lạnh, vốn thân thể đã thả lỏng thoáng cái khẩn trương lên. Chính là càng khẩn trương lại càng làm Dương Khang để ý, nghĩ không để lại dấu vết di động ra, nhưng lại làm cho Quách Tĩnh phản ứng, lập tức không dám lộn xộn.

“Khang đệ, làm sao vậy?”

Quách Tĩnh thanh âm nghe phi thường hoang mang, nhưng hắn vừa nói, môi như là vô ý cọ lên chỗ nhô lên của Dương Khang, lập tức khiến cho Dương Khang hút không khí.

“Không có…… Không có gì……”

Dương Khang nghiến răng nghiến lợi nói, cầu nguyện thần kinh thô của Quách Tĩnh sẽ không chú ý tới dị trạng của y.

“Như thế nào lại không có gì? Khang đệ, nếu như ngươi không thoải mái, nhất định phải nói a. Ta bây giờ không thể động……”

Quách Tĩnh đột nhiên biến thành Đường Tăng, nói chuyện dong dài lại lải nhải, môi mềm mại thỉnh thoảng lại sát qua ‘chỗ đó’ của Dương Khang, làm cho Dương Khang chỉ có thể cắn môi dưới mới có thể nhịn xuống tiếng rên rỉ.

Dương Khang chính khí cấp bại hoại thì đột nhiên nghe được tiếng chân ngựa tới gần, hơi nghiêng đầu, vừa vặn chống lại con ngươi hiếu kì của tiểu hồng mã.

Dựa vào! Y ở đây làm cái gì?

Dương Khang đầu óc nóng lên, trong nháy mắt làm lạnh xuống, trên tay dùng lực đem Quách Tĩnh ném đi trên mặt đất, tay phải làm điểm một cái huyệt đạo trên cổ tay Quách Tĩnh, chân của y liền khôi phục tự do. Sau đó cũng không quay đầu lại nhìn Quách Tĩnh, liền trở về.

Tiểu hồng mã khó hiểu nhìn Dương Khang chậm rãi đi xa, sau đó cùng lưỡng chích tiểu điêu đi đến bên người Quách Tĩnh, cúi đầu cọ cọ mặt của hắn.

Quách Tĩnh biết rõ nó đang an ủi hắn, không để ý cười cười nói:

“Ta không sao, lần này đã tiến bộ hơn nhiều, tối thiểu nhất y còn đem ngươi lưu lại cho ta.”

——————-

Dương Khang cơ hồ là dùng khinh công một đường bay trở lại trướng bồng, lửa nóng thân thể y cần phải giải quyết.

May mắn Quách Tĩnh bị y điểm huyệt đạo, nếu không cho hắn biết y lại có cảm giác, vậy cũng thật sự là đủ dọa người.

Sau khi xông vào trướng bồng, Dương Khang trực tiếp nằm trên giường, sau đó không thể chờ đợi được mà nắm đi lên, dùng tần suất cùng thủ pháp quen thuộc cao thấp di động tới…… Những ngày này Quách Tĩnh giữ nghiêm ước định, không có tự tiện chạm qua y, chính y cũng không có tìm được cơ hội tự mình giải quyết, cho nên nhẫn nhịn một trận.

Dương Khang nhắm mắt lại, chậm rãi đợi loại khoái cảm quen thuộc, nhưng…… nhưng…… Giống như là luôn không đủ……

Chà xát, vuốt ve, gia tốc, thả chậm…… Dương Khang cắn răng xuất sử tất cả vốn liếng, chính là lại giống như thiếu cái gì.

Dựa vào! Rốt cuộc thiếu cái gì? Dương Khang cố gắng hồi tưởng, sau đó bi ai phát hiện chính mình hình như là bị Quách Tĩnh làm cho hư.

Vốn người khác làm so với chính mình càng mẫn cảm hơn, lại thêm Quách Tĩnh phi thường học rất nhanh, từ một suy ra ba, đối với y thích lực đạo gì, tốc độ gì đều biết tất cả……

Chẳng lẽ ngoại trừ Quách Tĩnh, mình không thể tự làm?

Cái nhận thức này đối với Dương Khang mà nói là sấm sét giữa trời quang, căn bản không thể tiếp nhận, nhưng y trên giường giằng co sau nửa ngày, khóc không ra nước mắt.

Dục vọng bị khơi mào lại không chiếm được thỏa mãn, thân thể hư không làm cho người nổi giận, Dương Khang ngay lúc thẹn quá hoá giận thì thấy màn cửa vừa động, đúng là Quách Tĩnh đi đến.

Quách Tĩnh vừa thấy tình cảnh trong trướng, không khỏi sững sờ.

Dương Khang tóc đã sớm rối tung, trên giường giống như đen một đoạn, quần áo cũng nhăn nhún không chịu nổi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy da thịt nhuận ngọc của Dương Khang hiện ra, trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười lúc này chính là khó chịu mà nhăn lại, một đôi mắt đẹp, lông mi tinh xảo, môi mỏng chăm chú mân thành một cái thẳng tắp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ……

Quách Tĩnh nhìn rõ động tác trên tay Dương Khang, không khỏi minh bạch y đang làm cái gì, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, như bị liệt hỏa dày vò.

Dương Khang tất nhiên là thấy Quách Tĩnh vào, nhưng y cũng không có cầm lấy chăn mền bên cạnh che thân thể, ngược lại nhẹ nhàng thở ra nói:

“Quách Tĩnh, mau tới đây…… Giúp ta một cái.”

Y biết rõ bọn họ làm loại sự tình này căn bản không đúng, nhưng dục hỏa đốt thân, căn bản là nghĩ không được nhiều như vậy.

Y vốn tưởng rằng Quách Tĩnh sẽ lập tức nghe lời mà đi tới, nhưng lại không nghĩ rằng Quách Tĩnh lại lắc đầu, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc nói:

“Không được, như vậy tổn thương thân thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.