Mục Niệm Từ kinh ngạc đứng ở bên cạnh, nàng vừa xem một màn kia trong mắt, tuy không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng là biết rõ tâm tình Dương Khang hiện giờ phi thường không tốt.
“Vì cái gì để hắn đi như vậy? Ngươi không phải không nỡ sao?”
Mục Niệm Từ không phải là người chuyện gì cũng đều để ở trong lòng, nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi thăm.
“Không nỡ thì không nỡ, nhưng ta không có quyền ngăn cản việc hắn muốn làm.”
Dương Khang hít sâu một hơi, biểu tình cứng ngắc, bắt buộc chính mình thoạt nhìn tự nhiên một chút.
Mục Niệm Từ nghe vậy ngây ngốc một chút, vừa mới nãy Dương Khang không có quay đầu lại nhìn, nhưng nàng lại thấy nhất thanh nhị sở. Trên mặt nam tử tên Quách Tĩnh kia, thần sắc đều là kỳ vọng mong Dương Khang nói muốn hắn lưu lại.
Đến tột cùng những người này là đang làm cái gì?
Dương Khang trong nội tâm kỳ thật đang giận dữ, nhưng y biết rõ tính tình Quách Tĩnh, cho dù y mở miệng muốn hắn lưu lại, đối phương dù cho cuối cùng đồng ý, cũng sẽ không bỏ xuống được cái hứa hẹn kia.
Hừ! Hoàng Long! Dám đoạt người của y, vậy phải chịu giáo huấn đi!
Giây tiếp theo Dương Khang liền có ác cảm với Khưu Xứ Cơ, cái đạo sĩ lỗ mũi trâu này, may mắn năm đó y không có bái Khưu Xứ Cơ làm sư phụ, bất quá Quách Tĩnh bái Vương Trùng Dương làm sư phó, cũng không phải cái gì vận khí tốt. Không có bái bảy người phiền toái Giang Nam thất quái làm sư phụ, hiện tại lại thêm bảy người sư huynh cứng nhắc Toàn Chân giáo. Xem ra Quách Tĩnh thật đúng là mạng vất vả!
Dương Khang mặc dù nghĩ như vậy, nhưng y cũng biết, tối nay nhân tình này đã bán cho Khưu Xứ Cơ, nếu y nói lời lạnh nhạt với hắn, tối nay xem như trắng tay hỗ trợ.
Lập tức Dương Khang tận lực xuất ra thái độ tốt nhất, khuyên Khưu Xứ Cơ đưa Vương Xứ Nhất đi chỗ khác chữa thương. Khưu Xứ Cơ cũng hiểu được Dương Khang nói hợp lý, dù sao bọn họ những ngày này đều ở đây, người của vương phủ khẳng định cũng sắp tìm tới đây, không bài trừ sau khi tiểu vương gia phát hiện bọn họ đã lấy được thuốc, thẹn quá hoá giận vây bắt bọn họ.
Khưu Xứ Cơ biết rõ lần này đã thiếu phái Cổ Mộ một cái nhân tình, lập tức cũng không nhiều lời nữa, trong khái niệm của hắn, nợ nhân tình của người khác sẽ có cơ hội mà trả, cho nên cũng không nói cái gì, liền dẫn Vương Xữ Nhất ly khai.
Dương Khang cuối cùng cũng không có nói cho Khưu Xứ Cơ biết thân phận thật của bọn họ không phải là phái Cổ Mộ. Nhân tình với không nhân tình gì chứ, y không muốn Khưu Xứ Cơ báo đáp gì hết, từ nay về sau tốt nhất nếu nhìn thấy đạo nhân thì nên tránh xa xa. Bất quá, Dương Khang quay đầu lại nhìn Mục Niệm Từ đứng trong sân, thở dài nói:
“Mục cô nương, ngươi vì sao không đi cùng với đạo trưởng? Cùng bọn họ một chỗ, an toàn nhiều hơn.”
Mục Niệm Từ yên lặng nhìn Dương Khang, chần chờ chốc lát mới nói:
“Dương Khang, Quách Tĩnh…… Dương thiếu hiệp, phụ thân của ngươi có phải gọi là Dương Thiết Tâm?”
Dương Khang sững sờ, y không ngờ tới Mục Niệm Từ sẽ biết chuyện này, nghĩ lại liền đoán ra, chắc là lúc trước Dương Thiết Tâm đã nói thân thế cho Mục Niệm Từ biết. Dương Khang cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
“Đúng vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện a.”
Tại giữa sân có một bàn đá cùng ghế đá, trên mặt đã phủ một tầng tuyết thật dày. Dương Khang vốn là muốn mời Mục Niệm Từ vào trong phòng trò chuyện, nhưng y đã ngồi cùng một chỗ với Khưu Xứ Cơ cũng đã lâu, cho dù bên ngoài băng thiên tuyết địa cũng không sợ. Chỉ là tùy tiện đưa tay phất một cái, tuyết đọng trên bàn đá cùng ghế đá không còn một mảnh, tất cả đều bị Dương Khang dùng nội lực quét đi.
Đôi mắt đẹp của Mục Niệm Từ lập loè, không nghĩ tới thiếu niên thoạt nhìn lớn hơn nàng vài tuổi lại có nội lực cao như thế. Nàng cũng tập võ được mấy năm, không nhu nhược giống như nữ tử bình tường, gió tuyết như vậy cũng không tính là gì, lập tức ngồi xuống, đem sự tình từ đầu nói ra.
Dương Khang lẳng lặng nghe, nguyên lai sự tình cũng giống như y đoán.
Dương Thiết Tâm ngày đó không chết, hữu duyên thu lưu Mục Niệm Từ làm nghĩa nữ, mang theo nàng đi khắp nơi tìm Quách Khiếu Thiên cùng thê tử của Quách Khiếu Thiên. Dương Thiết Tâm cũng không dùng tên thật nữa, liền đem chứ “Dương” tách ra thành ‘Mộc’ và ‘Dịch’, sửa “Mộc” thành “Mục”, lấy tên Mục Dịch.
Hơn mười năm hối hả ngược xuôi, lưu lạc giang hồ, lại mấy năm trước cuối cùng bởi vì một hồi bệnh nặng mà ngã xuống. Dương Thiết Tâm tại trước khi lâm chung đem thân phận của mình nói rõ với Mục Niệm Từ, hắn cầu Mục Niệm Từ lưu ý tìm hai người con trai Quách Tĩnh và Dương Khang, cho nên Mục Niệm Từ mới xuất đầu lộ diện ra phố làm xiếc, biết đâu có thu hoạch.
“Dương thiếu hiệp, cái này là thiết thương đầu, là nghĩa phụ trước khi lâm chung giao cho ta, dặn dò ta nếu như tìm được ngươi, giao lại cho ngươi.”
Mục Niệm Từ lấy một cái thiết thương đầu từ trong ngực ra, trịnh trọng đặt ở trong tay Dương Khang.
“Đáng tiếc nghĩa phụ không có dạy ta thương pháp Dương gia……”
Dương Khang cầm cái thiết thương đầu nặng trịch này, đột nhiên cười nói:
“Ngươi còn gọi ta Dương thiếu hiệp?”
Mục Niệm Từ ngẩn ngơ, lập tức như trút được gánh nặng cười nói:
“Dương đại ca.”
Dương Khang trong nội tâm ấm áp, ảm đạm giận dữ nói:
“Đều tại ta, nếu như ta đến sớm một ngày, sẽ không để ngươi phát sinh loại việc này……”
Mục Niệm Từ khẽ run một cái, lắc lắc đầu nói:
“Không, tất cả mọi chuyện đều có số của nó. Ngươi cùng hắn lớn lên giống như vậy…… Mẹ của các ngươi……”
Mục Niệm Từ cũng là người thông minh, Hoàn Nhan Dương cũng từng đề cập qua với nàng, mẫu thân hắn là Hán nhân, như vậy từ tướng mạo hai người bọn họ giống nhau như vậy có thể đoán ra, bọn họ nhất định là cùng mẹ khác cha.
“Ngươi không có ý định đi gặp mẫu thân ngươi sao?”
Dương Khang yên lặng lắc đầu, Bao Tích Nhược sau khi tái giá sống tốt như vậy, Dương Thiết Tâm cũng đã tạ thế, y cần gì phải đi quấy rầy nàng? Dương Khang không muốn bàn lại vấn đề này, chuyển hướng nói:
“Ngươi từ nay về sau có tính toán gì không?”
Mục Niệm Từ nhoẻn miệng cười nói:
“Báo thù cho nghĩa phụ đã có huynh trưởng gánh vác a. Ta sẽ trở lại Ngưu gia thôn, làm ruộng nuôi gà, bình bình đạm đạm qua cả đời.”
Tiếu dung tinh khiết của nữ tử làm cho Dương Khang ngẩn ngơ, sau nửa ngày mới gian nan mà hỏi thăm:
“Ngươi không hận hắn? Không muốn ta báo thù cho hả giận sao? Hoặc là, ta có thể nghĩ biện pháp làm hắn lấy ngươi……”
Mục Niệm Từ đứng dậy, nàng tuy mới nhận thức được nghĩa huynh này mấy canh giờ, nhưng nàng lại biết rõ, y nói được là làm được.
Nhưng nàng không muốn.
“Ca, ta cùng hắn là người của hai thế giới, môn không đăng hộ không đối, cho dù cùng một chỗ, cũng không có kết cục tốt. Còn không bằng ta một mình tự tại.”
Mục Niệm Từ cúi đầu cười yếu ớt.
“Cho nên, ta phải đi thôi.”
Dương Khang phải thừa nhận Mục Niệm Từ thật thông suốt, đối với Hoàn Nhan Dương mà nói, Mục Niệm Từ chẳng qua là nhất thời gặp gỡ, căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Lập tức Dương Khang cũng không nói cái gì nữa, y biết nếu Mục Niệm Từ ở đây càng lâu thì gặp nguy hiểm càng lớn. Nghĩ tới đây, Dương Khang liền đem ngân phiếu cùng bạc vụn trên người toàn bộ lấy ra, gói kỹ đưa cho nàng.
“Ngươi trước tiên trở lại Ngưu gia thôn a, chờ ta đem thù báo xong, sẽ trở về. Đến lúc đó nhất định giúp ngươi tìm một nhà khá giả.”
Mục Niệm Từ cũng không từ chối, vừa cười vừa đem ngân lượng cầm tới, bình tĩnh nói:
“Ca, ta sẽ không gả. Cả đời này, ta đều là người của hắn. Có lẽ…… Trong bụng ta đã có hài tử, từ nay về sau cùng họ với nghĩa phụ được không? Gọi là Dương Quá a…… Tự là Cải Chi.”
Dương Khang nghe như bị sét đánh bên tai, Mục Niệm Từ đi khi nào cũng không biết, cả người như mất hồn mà đứng trong tuyết. Rất lâu sau đó đều không có lấy lại tinh thần.
Sau đó, bắt đầu không kiêng nể gì cả mà cuồng tiếu.
Dương Quá? Cái này tính là cái gì?
Lão thiên gia làm cho y xuyên qua đến nơi đây, rốt cuộc là người qua đường giáp sao?
Tuyết càng rơi càng lớn, chỉ chốc lát phủ một tầng dày đặc trên chiếc bàn tròn. Dương Khang dừng lại tiếng cười, phát giác bốn phía yên tĩnh đáng sợ.
Dương Khang sững sờ phát ngốc, đột nhiên một hồi cuồng phong xoáy lên từng trận bông tuyết, thổi bay vào mắt y. Dương Khang lúc này mới phát giác, búi tóc bung ra, Dương Khang đơn giản đem búi tóc tháo xuống, đang muốn tìm Quách Tĩnh chải đầu cho y, vừa quay đầu lại thì phát hiện phía sau của y một mảnh hắc ám.
Không ai.
Đúng rồi, chỉ còn một mình y.
Phụ thân đã mất đi, mẫu thân là của người khác, sư phụ hành tung không rõ, Quách bá mẫu yêu thương y đang ở phía xa đại mạc, nghĩa muội vừa nhận thức cũng đi, bạn từ nhỏ cùng y lớn lên cũng đã tách ra…… Dương Khang lần đầu phát giác, cô độc đáng sợ như vậy.
Tâm như biến thành một cái hắc động, cắn nuốt tất cả cảm giác của Dương Khang.
Đúng rồi, y đã có thói quen Quách Tĩnh bên cạnh.
Như vậy không tốt.
Trước kia Dương Khang đã sớm y thức được, nhưng y lựa chọn xem nhẹ.
Giống như là yêu thích một món đồ vật, quá thói quen, quá yêu mến, từ từ bắt đầu có tham muốn giữ lấy.
Nhưng Quách Tĩnh là con người, hắn có tư tưởng của mình, cuộc sống của mình.
Tách ra, thật ra là chuyện sớm hay muộn. Y không phải đã sớm biết rõ sẽ có một ngày như vậy sao?
Có loại cảm giác lạ lẫm xâm chiếm thân thể Dương Khang, làm y cảm thấy sợ hãi, cho nên không thể không buộc chính mình buông tay.
Chỉ là, Dương Khang không nghĩ tới, không phải y buông tay, mà là y bị từ bỏ.
Tâm đau như bị kim đâm.
Dương Khang sững sờ cầm dây cột tóc, trong nội tâm y muốn….. Tóc y cũng không buộc lại.
……
Lúc này, Hoàn Nhan Dương dẫn một đám thị vệ bao vây nơi này, khi hắn bước vào thì thấy một người rất giống mình đang lẳng lặng ngồi trong sân, trên người hắc y đơn bạc vô cùng, bông tuyết ở trên người y rơi xuống một tầng trắng, làm cho người khác có cảm giác y càng gầy. Tóc đen như mực cùng gió tung bay, quyện vào bầu trời đầy bông tuyết, xinh đẹp mà cô độc.
Hoàn Nhan Dương trừng lớn hai mắt, kinh nghi bất định mà hỏi thăm: