[Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến

Chương 43: Mộng Xuân



Lâu quá không gặp rồi nè.

Chương này biến có chút lớn, mọi người ai mong đợi húp nước canh thì hôm nay đã đợi được rồi :)).

Đương nhiên thì tiêu chuẩn của ta vẫn là không làm quá tay, nên ai cũng sẽ đọc được thôi.

Nhưng mà trước khi vào truyện thì ta mong mọi người vẫn sẽ like và comment nha hiuhiu :(((

Tốn hai lít máu mới viết được chương này đó ToT

P/s: Đừng để ý đến lỗi chính tả nho nhỏ, yêu :3

...

" Hiện tại không phải là thời cơ thích hợp để lộ diện, Katherine đội trưởng vẫn nên ở lại phủ Kangi đi, bọn ta đã sắp xếp phòng ốc xong cả rồi." Sasion nhã nhặn thanh âm vang lên.

" Cảm ơn." Khách sáo bỏ lại hai chữ, Katherine cùng với tì nữ bên cạnh đi tới nơi ở tạm thời.

Khi đi ngang qua khu luyện kiếm đằng Tây, cô bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn của Gengri, tuy đường kiếm còn lộ rõ vẻ non nớt, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn không giống một đứa bé chút nào.


Công nhận giống y chang tên kia luôn.

Haryu là một trong những nhân vật mà cô thấy ưu tú, nói chung thì về mặt nhan sắc anh ta không mấy nổi trội, nhưng cũng không đến nỗi nào, tạm chấp nhận được.

Khả năng chiến đấu ngược lại rất tốt, phải nói là đạt đến trình độ bậc thầy, đao kiếm trong tay anh ta liền giống như mấy món đồ chơi cỏn con, vung vung vài cái lập tức biến thành chiêu thức đẹp mắt mạnh mẽ.

À thì đương nhiên cái này vẫn không thể so với Levi, nếu ví Haryu là người sử dụng kiếm điệu nghệ thì Levi đã không thể nào dùng từ 'người' nữa rồi.

Cả thế giới tung hô chiến binh mạnh nhất nhân loại là còn hời cho anh ta đấy.

Nghĩ đến đau đầu, Katherine day day hai mắt nhức mỏi của mình, cả đêm trừng trừng mở ra nhìn đường, nói không mệt chính là nói dối.


Mà thôi, mục đích đến đây quan trọng hơn việc đó nhiều.

Với lại còn phải nhanh chóng quay trở về thế giới kia nữa.

Đi đến phòng không mất quá nhiều thời gian, sau khi đặt chân vào trong, cô liền cho tì nữ lui ra ngoài, bản thân thì nằm sải lai trên giường lớn.

Katherine thở dài một hơi, tuy không buồn ngủ lắm, nhưng cơ thể cô có chút mệt mỏi, chịu không được nhắm mắt thư giãn một hồi.

Nghỉ ngơi tầm một hai tiếng gì đấy, rốt cuộc cũng có sức lại, Katherine mơ hồ nghĩ nghĩ.

Không biết lúc này Levi đang làm gì?

Aiz, tò mò ghê.

" Tam U ơi? Tiểu tam gia? Tiểu U U? Tam Tam?" Hô một loạt biệt hiệu tự mình sáng chế ra, cô thoải mái chờ đợi hồi âm.

" Gì?" Tam U lạnh nhạt bỏ lại một chữ, nó giống như vừa mới thức dậy, thanh âm vang lên mang theo giọng mũi rất rõ ràng.

" Chuyện là ta muốn xem tình hình ở thế giới cũ một chút, có thể không?" Nụ cười thương mại lập tức xuất hiện trên môi cô.


" Tuyến thời gian khác nhau thì coi kiểu gì?" Cá nhỏ siêu lạnh lùng đáp.

Này thì bảo nó thất tình.

Cho chừa.

" Không thể à." Katherine tiếc nuối kêu lên.

Ừm thì cũng đúng thôi, ở nơi này một ngày thì mới bằng bên kia một phút mà, khó khăn ghê.

Nhưng mà thật sự vẫn rất muốn biết...

" Xem hình ảnh thì có khi còn được." Tam U bình đạm mở ra một con đường cho cô.

" Vậy... ta muốn xem xem Levi hiện tại đang làm gì được không?" Katherine dè dặt hỏi.

Cá nhỏ vẫy vẫy đuôi, gật đầu:" Có thể."

" Nhưng cô phải đáp ứng ta một điều kiện."

Katherine bất an:" Điều kiện gì?"

Tam U:" Hiện tại chưa nghĩ ra, sau này tính."

"..."

Bầu không khí trở nên có chút vi diệu, cô nhấc mi mắt, trong đầu thì âm thầm suy diễn một hồi.

Thôi kệ đi.

Miễn điều kiện của nó không quá đáng là được.

Thấy Katherine lâm vào trầm tư, Tam U nhăn mặt tỏ vẻ hết kiên nhẫn:" Có chấp nhận hay không thì nói, gia không có nhiều thời gian ở đây day dưa với cô đâu."
"...Được rồi." Katherine miễn cưỡng đồng ý.

Bạn cá nhỏ nào đó vô cùng thỏa mãn đáp:" Đợi gia một phút."

Đi thu thập thông tin của anh trai thì phải trang bị cẩn thận, nếu không cẩn thận mà bị phát hiện thì nó sẽ thành mắm cá sống mất.

Trong khi cá nhỏ lượn đi chụp ảnh thì Katherine lại thoải mái nằm dài trên giường, ngáp lớn một tiếng.

Lòng có chút mong chờ.

Bên đó vẫn đang là trời tối, không biết Levi đã ngủ chưa, hay là anh đang ngồi duyệt công văn nhỉ?

Nói đến việc này mới nhớ, hình như chiều đó thức dậy, đám lộn xộn trên bàn đã không thấy đâu nữa rồi, ngoại trừ cái cốc cầm tay quen thuộc mà cô thường dùng cùng với cây bút ra thì chẳng còn gì nữa.

Levi... anh làm nhiều việc khiến người ta bất ngờ thật đấy.

Katherine nghĩ nghĩ một hồi vẫn không hiểu sao người như Levi lại có thể thích cô.
Kiểu người mạnh mẽ, không nữ tính tí nào, lại còn vụng về trong cách đối nhân xử thế, đồng thời thái độ khi nói chuyện với anh tệ đến mức dù mấy năm trôi qua vẫn y chang như vậy.

Khó mà giải thích nổi.

Tựa như ở giữa cô với anh có một bức tường vô hình nào đó, cứ vậy sừng sững không đổ gần mười năm.

Khoảng cách mà Katherine tự mình tạo ra, hiện tại đối với Levi, cô cũng không biết nên làm thế nào mới đúng, quả thực trong lòng cô có tình cảm khác với anh, nhưng không biết là loại nào.

Bởi vì cảm giác này rất khác so với khi ở bên cạnh Alance.

Levi luôn biết cách điều khiển cảm xúc của cô theo ý anh muốn, chỉ cần một hành động nhỏ, cũng đủ khiến tâm trạng Katherine thay đổi một cách khó hiểu.

Sợ hãi, bất lực hay sửng sốt, nghi ngờ.

Có cả các xúc cảm khác, ví như lúc nghe Levi bày tỏ, tim cô đã hẫng mất một nhịp.
Thật kì lạ.

" Này, cô còn muốn xem không?" Tam U thanh âm từ trong không gian đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Katherine thất thần trong giây lát, sau đó liền lấy lại tâm trạng, gật đầu:" Xem."

Uổng công hứa với nó một điều kiện, không xem thì phí.

Tam U yên lặng một hồi, rốt cuộc trong đầu cô cũng xuất hiện hình ảnh.

Căn phòng tối om chỉ có một ngọn đèn le lói sáng, Levi an tĩnh nằm trên giường, nửa thân dưới của anh vùi trong chăn mỏng, trên người là áo sơ mi trắng mở hai nút lộ ra bả vai rộng, nhìn thoáng là biết đã lâm vào giấc ngủ sâu.

Katherine khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, tuy chỉ là gián tiếp chứ không phải có mặt tại hiện trường, nhưng Levi ngủ say như vậy cũng là lần đầu tiên cô bắt gặp.

Trước giờ số lần có cơ hội ở cạnh khi anh ngủ của cô cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng Katherine bảo đảm, ngoại trừ cô ra, anh chưa bao giờ ngủ trước mặt người khác.
Cho dù có cũng không thể nhiều bằng, tính đề phòng của Levi rất mạnh, có lẽ là việc từng có một cuộc sống tồi tàn ở dưới lòng đất quá nhiều năm đã tôi luyện con người anh trở nên giống như bây giờ.

Mạnh mẽ, quyết đoán, kỉ luật và vô cùng sạch sẽ.

Tất nhiên thì cái sự kỉ luật đó của Levi cũng không phải được hình thành từ trước, nhớ lúc mới vào Trinh Sát Đoàn, anh ta còn chả thèm tham gia khóa huấn luyện quân đội cơ, ngày ngày chỉ biết làm mặt lạnh với binh sĩ trong doanh thôi.

Nếu không phải Erwin dùng biện pháp mạnh cưỡng chế ép thì còn lâu Levi mới thèm nghe theo.

...

Ủa?

Mà sao cô lại biết chuyện này?

Katherine bất chợt nhận ra, hình như kí ức của cô đang dần quay trở lại.

Nhưng mà điều đáng để ý nhất là...

Thế nhưng việc cô nhớ đến đầu tiên lại liên quan đến Levi.
Anh ta...

Thật sự quan trọng với cô đến thế sao...?

Katherine lâm vào trầm tư, trong đầu vẫn là hình ảnh đang ngủ say của anh.

Chiếu theo mà nói, có lẽ cô không hiểu rõ yêu là loại cảm giác như thế nào.

Hạnh phúc thì nó vẫn cứ chung chung kiểu gì ấy, ví như bên cạnh bạn bè hay người thân, cảm xúc đó vẫn sẽ xuất hiện.

Tim đập nhanh hay đỏ mặt đều có thể là do ngại ngùng, bất cứ ai cũng có thể làm được.

Nhưng không hiểu tại sao, dù hiện giờ Katherine đang suy nghĩ về vấn đề đó một cách nghiêm túc, cô vẫn cảm thấy bản thân mình đang cách đáp án một khoảng rất xa.

Gì vậy chứ?

Đáng ghét.

Thật ra cô cũng không hẳn là không thể chấp nhận được việc mình có tình cảm với anh.

Chỉ nghĩ chuyện đó khó mà xảy ra được thôi.

" Gia có cách giúp cô." Thanh âm của Tam U trong không gian đột ngột vang lên.
"..."

Katherine nhăn mặt:" Ai mượn ngươi chỏ mỏ vào lúc này?"

"..."

Tam U bĩu môi:" Mấy chuyện tình yêu trẻ con này không biết đó giờ gia đã chơi qua mấy lần rồi."

Cô cười nhạt:" Vậy cứ giữ mà chơi ên đi."

Tam U:"..."

" Cô nói vậy là gia không thèm giúp nữa đâu đấy."

Katherine:"...Ngươi có cách gì?"

Cá nhỏ ra vẻ thâm sâu:" Muốn biết có tình cảm hay không, cách đơn giản nhất không phải là làm với anh ta hay sao?"

"..."

L-Làm cái giống gì cơ?

Katherine không tin được trừng mắt:" Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!?"

Tam U lắc đầu:" Ai bảo cô đi làm thật."

Katherine:" Vậy thế nào?"

Tam U:" Trong mơ."

...

..

.

" Làm sao vậy? Không được à, gia thấy cách này là ổn nhất rồi đó." Cá nhỏ miễn cưỡng khuyên bảo lần cuối:" Với lại chỉ là mơ thôi mà, mơ thì ai mà biết, cũng đâu có gây ra tổn thương thực tế gì đâu?"
" Binh trưởng như cô mà chỉ chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không dám thử thì làm sao gánh nổi trọng trách lớn được?"

Katherine:"..."

Sao càng nghe càng cảm thấy có lí vậy?

Cô rụt rè:" Chỉ chớp mắt ngủ một giấc thôi đúng không?"

Tam U:" Đúng vậy nha."

...

Katherine nội tâm chợt thả lỏng hẳn, chuyện này dù cô chưa trải qua bao giờ, nhưng thật sự mà nói, cô cũng chẳng phải là loại con gái giữ kẽ gì.

Chỉ là mơ mà thôi, thức dậy thì cũng chẳng nhớ gì cam.

Thôi thì cứ vung tay đại vậy.

Tam U:" Ý cô sao?"

Katherine che trán nhắm mắt cho qua:" Cứ làm theo lời ngươi đi."

Cá nhỏ vẫy vẫy đuôi bơi vòng quanh một hồi, nói:" Thời gian?"

Cô nghĩ nghĩ năm giây liền có đáp án:" Tối nay."

...

Trời vậy mà rất nhanh liền tối rồi.

Katherine vừa từ sảnh chính ăn cơm trở về, không biết đã bao nhiêu năm rồi, cô mới ăn được sơn hào hải vị như thế này.
Thật sự là quá cmn đã!

Mà vừa nãy Sasion có thông báo về việc Haryu phải ở lại cung điện, do Alance đích thân ban lệnh.

Anh ta có muốn trở về cũng lực bất tòng tâm.

Đối với Katherine mà nói, dù cô không muốn ở đây quá lâu đi nữa nhưng nếu điều kiện bắt buộc thì thôi vậy, dù sao thì một ngày ở thế giới này cũng chỉ bằng một phút bên kia mà thôi, có khi giờ này còn chưa qua buổi tối nữa ấy.

Kệ đi, chả sao hết.

Cùng lắm là một tuần, cô liền có thể trở về rồi.

Katherine trong tâm trạng bình tĩnh quay về phòng mình, sau khi ngã người xuống giường, cô mới sực nhớ ra chuyện hồi chiều đáp ứng con cá béo ú kia.

Hai tai nhanh chóng đỏ cả lên.

Chết rồi, còn chưa lâm trận nữa mà cả người cô liền thấy không ổn. 

Đừng như vậy, Katherine, mi bình tĩnh lại đi.

Mơ một giấc thôi, còn không bằng mi đi trinh sát một ngày nữa.
Không sao hết, nhắm mắt một cái liền xong rồi.

...

Nhưng dù có nói vậy, cô vẫn chẳng thể nào ép mình ngủ được.

Không có can đảm đối diện với anh.

Levi trong giấc mơ của cô, có lẽ còn đáng sợ hơn ngoài đời gấp một ngàn lẻ một lần cơ.

Katherine cứ vậy trợn mắt nhìn trần nhà hai canh giờ liền, nhưng rồi đối mặt với cơn buồn ngủ tấn công mãnh liệt kia, cô cũng chẳng thể nào gượng nổi nữa.

Thôi thì ngủ vậy.

Nếu như nội tâm kháng cự, cô không lẽ còn không thể vật lại hay sao.

Không sợ không sợ.

Đến đi!

---

Khung cảnh thay đổi, tất cả mọi thứ diễn ra so với dự kiến của cô nhanh một cách chóng mặt, vừa mới chợp mắt một chút mà bản thân thật sự đã nằm trên giường anh ta rồi.

Katherine cảm thấy có chút vi diệu.

Cái chuyện này... nói sao ấy nhỉ?

Trong căn phòng trống trải chỉ có duy nhất mình cô, không khí thổi vào từ cửa sổ mang theo hơi nước mát lạnh, trải nghiệm này cũng quá chân thực rồi?
" Cạch."

Tiếng cửa phòng đóng lại cứ vậy lanh lảnh vang lên, dọa Katherine xém nữa lăn xuống giường.

Người bên cạnh cửa không ngoài dự đoán là Levi, anh chậm rãi đến gần giường, trầm mặc ngồi xuống.

Cô nhướn mày, chủ động vươn tay đến sờ vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh, lòng bàn tay vừa chạm đến liền có một dòng điện lạnh lẽo chạy dọc từ kẽ tay theo sóng lưng trải rộng cả người.

Tràng diện an tĩnh quỷ dị, đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng vang lên rõ ràng.

Người trước mặt ánh mắt sâu thẳm đối diện với cô, Levi cứ vậy nghiêng người hôn xuống, nụ hôn của anh thật dịu dàng, giống như trân trọng một món đồ quý giá, cẩn thận từng li từng tí.

Katherine lúc đầu có hơi bất ngờ, chần chờ mãi không đáp lại.

Anh cũng vẫn như vậy chầm chậm nhìn phản ứng của cô.
Hai người đấu mắt một hồi, đương nhiên thì người chịu thua vẫn là Katherine, cô nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, yên lặng kéo dài nụ hôn này.

Thân mật và cảm xúc chưa từng có khiến yết hầu Levi phát ra một tiếng thở dài trầm thấp.

Nghe vào đủ để làm người khác mặt đỏ tía tai.

Katherine quay đầu hít sâu một hơi.

Không được rồi.

Cả người cô lại bắt đầu có cảm giác không ổn.

Levi thần sắc lãnh đạm, thanh âm khe khẽ:" Em xấu hổ à?"

Katherine há miệng:" G-Gì cơ?"

Sao anh ta lại nói chuyện được vậy??

Mơ thôi có cần phải thật đến mức này không!?

Không đợi cô lấy lại tâm tình, giọng nói mơ hồ kiềm nén của anh lại vang lên:" Không quay đầu được nữa."

"..."

Quả thực quay không nổi rồi.

Đồ trên người trong lúc hôn cũng đã bị cởi ra gần hết, bảo quay đầu liền quay đầu thì mặt mũi đâu mà nhìn người nữa?
Mà thái độ của Levi hiện tại cũng đã nói rõ cô không thể nào từ chối được anh, ngoại trừ tiếp nhận ra thì cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Katherine nhắm mắt nhận mệnh.

Tỉnh lại liền xong rồi, mi can đảm lên đi!

Hai mắt bị che đậy khiến các giác quan khác trên người lập tức nhạy bén hơn, áo ngoài bị anh cởi ra, xúc cảm lạnh lẽo lướt qua da thịt khiến cả người cô không khỏi run lên.

Katherine cứ vậy xong rồi.

Nụ hôn dày đặc rơi xuống làm cho dây thần kinh của cô căng thẳng, tuyến lệ bỗng nhiên hoạt động khiến Katherine không kìm được khóc nấc một cái.

Levi hôn lên khóe mắt cô, hiếm khi nhẹ giọng an ủi:" Đừng khóc."

" Em biết tôi không có khả năng dừng lại."

"..."

Katherine im lặng nghe tiếng thở dài kiềm nén của anh, nói chứ thà đừng có an ủi còn hơn, cái cách mà Levi an ủi chẳng khác gì việc đánh tan hi vọng của cô hết.
Mà vả lại, cái này chỉ là phản ứng bình thường, chứ cô cũng đâu có muốn khóc!?

Katherine nghẹn khuất:" Tôi không khóc."

Đối diện với mặt yếu đuối của cô, anh không hề có cảm xúc kinh điển nào, nghiêng người hôn tới, giống như muốn nuốt hết mọi uất ức của cô vào bên trong.

Bàn tay của anh vừa rộng lại có lực, vươn ra sau ép chặt lấy người cô, khiến Katherine chẳng thể nào cự tuyệt.

Có chút quá đáng.

Hơi thở bị cướp đoạt làm bản năng của cơ thể trỗi dậy, cô đưa tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng chút sức lực này đối với Levi vẫn là quá nhỏ, không thể nào vật ngã được anh, thân thể người đối diện hữu lực rắn chắc khó mà tưởng tượng nổi hiện lên trong mắt cô, Katherine ngạc nhiên đến không biết biểu cảm thế nào.

Bình thường anh chỉ mặc áo sơ mi trắng hoặc quân phục, Levi vốn không được cao lớn, nên khi vận những bộ quần áo đó trông anh khá nhỏ người.
Cứ ngỡ anh thuộc kiểu... hơi gầy một chút.

Nhưng khó mà tin được, thân hình này cũng thuộc tầm top trong Trinh Sát quân rồi đấy.

À mà thôi, vấn đề này tạm thời nên bỏ qua đi, tình cảnh hiện tại không cho phép cô cảm thán việc đó, Levi thần thanh khí sảng nhìn dáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ của cô thì cười nhạt một tiếng:" Nhìn đủ chưa?"

Đối mặt với cái điệu cười kiêu ngạo của anh, Katherine lấy lại tinh thần, đáp:" Cũng tạm."

Levi hơi thở có chút nóng phả lên tai cô:" Đừng ngại, nếu như em muốn, cả mạng tôi cũng có thể cho."

"..."

Bản thân cô không có nhu cầu máu me như vậy, cảm ơn.

Trong lúc Katherine vẫn còn đang thất thần, Levi bên trên lập tức động thân một cái, đồng thời cả người đều đè ép xuống, tàn nhẫn trườn lưỡi vào bắt đầu công thành đoạt đất, nhằm di dời cảm giác đau đớn của cô
Quyết đoán như vậy làm xong bước cuối cùng.

Hơi thở dồn dập hòa quyện vào nhau, tạo nên môt bức tranh mãnh liệt kiều diễm.

Giấc mơ này... lại thật dài.

---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.