Sau chuyện buổi sáng, Goo Jun Pyo tâm trạng liền rất không tốt, liền kéo cả bọn đi quán bar uống rượu, ngay cả Eun Bi cũng dẫn đi, dù sao hầu hết các quán bar ở Hàn Quốc này là của Song Woo Bin, lại có F4 đi theo, nên cũng không có gì phải kiêng dè.
Sau khi Goo Jun Pyo đã uống say mèm, mọi người cũng không đưa hắn về nhà họ Goo, mà cả bọn quyết định tối nay sẽ ở lại nhà họ Song, bởi vì ai cũng biết, trong khi tâm trạng như thế này, Goo Jun Pyo càng không muốn trở về cái nơi gò bó đó.
Dìu Jun Pyo về phòng, những việc còn lại Woo Bin sẽ phân phó quản gia sau, Yoon Ji Hoo liền sải bước về phía cửa phòng của Eun Bi, hôm nay, không phải chỉ một mình Jun Pyo tâm trạng không tốt.
Đi về phía cửa, đang định giơ tay gõ cửa thì anh liền nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện bên trong. Giờ này không thể có ai ở trong phòng Eun Bi, vì vậy em ấy chỉ có thể nói chuyện điện thoại.
Im lặng nghe cô bé kể những ủy khuất của mình cho người ở đầu dây bên kia, Yoon Ji Hoo tựa đầu vào cửa, đứng đó mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười của em ấy thì anh mới rời đi.
Cho dù anh có yêu thương Eun Bi đến cỡ nào, thế nhưng có những chuyện, Eun Bi sẽ cần những người đặc biệt để chia sẻ.
Eun Bi cho dù là trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, luôn là một cô bé khó gần. Ai tiếp xúc với Eun Bi cũng sẽ cảm thấy Eun Bi là một cô bé ngoan ngoãn, lại hay cười, rất đáng yêu, đối ai cũng lễ phép, nhu thuận.
Tuy nhiên, cho dù em ấy đối với ai cũng hòa nhã, nhưng lại có rất ít người có thể khiến Eun Bi chấp nhận, xem như người thân, bạn bè. Bộ dạng ngoan ngoãn ấy giống như một bức tường, ngăn cách em với những người ngoài cuộc. Nhưng một khi em đã tiếp nhận người nào, em sẽ xem họ như những người thân thuộc nhất của mình.
Khó khăn lắm mới tiếp nhận thêm một người bạn mới, vậy mà lại nghe người ta nói, họ không hề coi mình là bạn, trong lòng Eun Bi quả thật không hề dễ chịu, vì vậy không nhịn được mà gọi điện cho mẹ, chia sẻ hết những nổi lòng của mình.
Sandra Song quả nhiên là một người từng trải, chỉ mấy câu mà đã dỗ Eun Bi vui vẻ trở lại, thế nhưng sau đó bà lại gọi điện cho Song Woo Bin, mắng anh té tát, dám để người khác tổn thương con gái bé bỏng của bà.
Nói chuyện với mẹ xong, Eun Bi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mĩ mãn chuẩn bị đi ngủ thì tiếng điện thoại báo có tin nhắn vang lên.
[ Eun Bi! Xin lỗi em vì lần trước bảo là sẽ về thăm em nhưng lại còn lông bông ở đây. Chị lỡ bị Conan hút hồn rồi, bây giờ thì đang đi khắp Tokyo lần nữa để dạo chơi đây. Chị tính đi xong Osaka rồi thì mới tới trình diện. Chị đã gửi cho em trọn bộ Conan tới tập mới nhất rồi, nhất định em sẽ thích. Thích rồi thì nhớ tha thứ cho chị nha. Em gái đáng yêu của chị!] – from Ha Jea Kyung.
Eun Bi bật cười, lại nhìn quanh phòng, nào là mô hình tháp Efrence, đồng hồ quả lắc Anh Quốc, đồng hồ cặp Thụy Sĩ,… toàn là các thứ linh tinh mà khi đi du lịch, Ha Jea Kyung đã gửi vể. Mỗi khi đi đâu, chị ấy đều không quên mua quà cho Eun Bi, đến bây giờ, các thứ đã chiếm cứ một diện tích không nhỏ trong phòng, chưa kể đến các món ăn mà chị ấy gửi về.
Eun Bi lại nhớ đến câu nói lúc nãy của mẹ.
(Eun Bi à, trên đời này không nhất thiết cứ cho đi là phải có lại, có lẽ có những người, họ đã quá dễ dàng có được, nên không hề quý trọng nó. Vậy thì tại sao con không rút lại tình cảm của mình, dành nó cho những người đã ở bên con, yêu thương bấy lâu nay. Nếu như họ là những người xứng đáng với tình cảm của con, thì họ cũng sẽ cho con sự ấm áp của mình.)
Lại nghĩ đến Ha Jea Kyung luôn gửi quà cho mình, nghĩ đến cha mẹ luôn yêu thương mình, anh trai luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho mình, anh Ji Hoo luôn bảo vệ mình, F4 luôn khiến mình vui vẻ, ngay cả chị Jun Hee thường xuyên gọi điện muốn mình qua New York chơi, Eun Bi chợt cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
--
Lại thêm 2 ngày trôi qua, Eun Bi bắt đầu tập trung vào học tập và bộ truyện tranh Conan do Ha Jea Kyung gửi, không còn rối rắm chuyện của Geum Jan Di nữa, vì vậy cô bé cũng không biết, Geum Jan Di lại bị thẻ đỏ, rồi suýt bị chậu hoa rơi trúng đầu dưới cửa sổ phòng học F4, càng không biết Lee Ha Jea đang ra sức bôi đen F4 trong lòng cô.
Eun Bi cầm một xấp bài tập tiếng Anh trên tay, đang trên đường đi đến phòng giáo viên nộp. Vốn chuyện này không phải của Eun Bi, mà là của lớp trưởng, thế nhưng do bạn lớp trưởng lại đau bụng đột xuất, Eun Bi lại chuẩn bị qua phòng F4 nên thuận tiện đưa giùm.
Khi đi ngang qua phòng hóa học, Eun Bi liền nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới.
“Chị Jan Di!”
Geum Jan Di bị nhốt ở bên trong, căn phòng đóng kín, khí gas đã bắt đầu lan tỏa khắp phòng, cô đang cố gắng hết sức để kêu cứu và đập cửa. Vừa nhìn thấy Eun Bi, Geum Jan Di liền kinh hỉ.
Eun BI bỏ luôn cả xấp bài kiểm tra xuống, chạy đến bên cửa, cố gắng đẩy cửa ra, thế nhưng không được, nhìn lại cánh cửa, trong lòng Eun Bi càng trầm xuống:
“Cánh cửa bị đóng lại bằng đinh rồi!”
Geum Jan Di bên trong nghe thế cũng hốt hoảng, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, ai muốn hại cô.
Eun Bi lại không suy nghĩ đến chuyện đó, cửa sổ đã bị đóng lại, vậy chỉ còn cách phá cửa. Nhìn thấy bàn ghế ở bên trong, Eun Bi liền hô to với Geum Jan Di:
“Chị Jan Di, lấy ghế đập cửa đi!”
Chỉ cần đập cửa, tạo nên một lỗ hổng cho khí thoát ra, sau đó đợi người tới cứu cũng được. Thế nhưng Geum Jan Di lúc này đã không còn sức chống đỡ, hít vào khí gas càng nhiều khiến đầu óc cô bắt đầu trở nên mơ màng, sau đó chìm vào bóng tối.
Eun Bi nhìn thấy Geum Jan Di đã ngất, bản thân lại không thể phá cửa, xung quanh lại không có gì cho cô đập, liền có ý định chạy đi tìm người giúp.
Thế nhưng cô bé vừa quay đầu đi, thì chợt cảm thấy đầu đau xót, cả người nhanh chóng đổ xuống, ngất đi. Cú đập rất mạnh, phần đầu phía sau đã bắt đầu chảy máu, thấm ướt cổ áo đồng phục trắng tinh.
Lee Ha Jea lạnh lùng nhìn Eun Bi nằm bất động trước mặt:
“Có trách thì trách sao mày lại xen vào chuyện của tao, lại là em gái Song Woo Bin, là người mà Yoon Ji Hoo thích. Cả mày và F4 đều là cùng một bọn mà thôi.”