Sáng hôm sau, mọi người lại một lần nữa chia nhau ra đi chơi. Hôm qua Eun Bi đã chơi trượt tuyết đã rồi, vì vậy hôm nay liền đòi Yoon Ji Hoo dẫn đi tham quan những chỗ khác. Eun Bi còn cầm theo cái máy ảnh nhỏ của mình, thuận tiện lưu lại những thời khắc tốt đẹp.
Khu trượt tuyết là khu du lịch nên cũng không thể thiếu những khu vực bàn đồ ăn vặt, khu vực này thường được chia ra làm những gian hàng để cạnh nhau, bán đủ thứ món ăn từ bánh kẹo, kem cho đến các món thịt nướng, xiên que. Khách hàng tụ tập ở đây cũng rất nhiều, ở giữa khu còn bày một loạt hàng ghế cho mọi người mua đồ ăn xong cũng có thể ngồi đó thưởng thức.
Eun Bi rất thích không khí ở nơi đây, đối với những món ăn chiên xào, trông lạ mắt cũng vô cùng tò mò nên đòi Yoon Ji Hoo mua cho rất nhiều.
Yoon Ji Hoo thấy cô thích cũng không ngăn cản, thuận theo ý cô mà mua, nếu như là bình thường, anh sẽ không cho phép cô ăn những món ăn vỉa hè này, vì dạ dày của Eun Bi không được tốt, mấy món này không được sạch sẽ.
Thế nhưng ở đây là khu trượt tuyết, không khí lạnh thì cũng sạch sẽ hơn nơi khác, đồ ăn cũng được bảo quản tốt hơn.
Eun Bi ăn không nhiều lắm, mỗi thứ mua về cô bé nếm một ít, thứ nào ngon thì ăn nhiều một ít, thứ nào không thích thì chẳng động lần thứ hai. Đối với những thức ăn mà Eun Bi bỏ mứa, Yoon Ji Hoo đều giải quyết hết giùm cô.
Vì đồ mua rất nhiều nên cho dù ăn mỗi thứ một ít thì cũng đủ no bụng, nên bọn họ không hề về nhà nghỉ ăn trưa mà ăn xong lại đi tham quan tiếp.
Đến buổi chiều, Eun Bi phát hiện một cửa hàng quà lưu niệm nên kéo Yoon Ji Hoo vào.
Mỗi lần đi chơi xa, Eun Bi luôn nghĩ đến việc mua quà về cho ba mẹ và Ha Jea Kyung, lần này cũng vậy.
Có lẽ Eun Bi thích mấy thứ trong suốt nên lần này cô bé mua toàn là cầu thủy tinh, trong đó cũng có mua cho bản thân một phần, ngoài ra lần này Eun Bi còn lựa thêm một mô hình xe trượt tuyết, dự định là sẽ đem qua nhà Yoon Ji Hoo để, Eun Bi có một phòng để đồ chơi ở bên ấy.
Giờ đây, tại nhà của Yoon Ji Hoo, đồ của Eun Bi ngày càng nhiều, cho dù Eun Bi có đột nhiên qua ở đó thì cũng không cần mang theo bất cứ gì khác, chỉ cần mang theo bản thân là được.
Eun Bi còn mua thêm 7 cái móc khóa đáng yêu có in logo của khu du lịch, để bọn họ mỗi người mang một cái, coi như là kỉ niệm cho lần đi du lịch này.
Lựa quà xong thì trời cũng gần tối, cả hai liền bao lớn bao nhỏ xách về nhà nghỉ.
Đi đến phía dưới nhà nghỉ thì thấy mọi người đều tập trung ở dưới sảnh, sắc mặt ngưng trọng, bên cạnh còn có 3 người thần sắc e ngại. Eun Bi cũng không lạ gì 3 người này, đây là 3 người nhóm Ginger lần trước đã chặn đường Geum Jan Di.
“Ji Hoo, xảy ra chuyện rồi!”
Vừa thấy hai người, Song Woo Bin đã nhanh chóng tiến lên, kể đầu đuôi mọi chuyện.
Thì ra 3 người này đã giấu sợi dây chuyền mà Goo Jun Pyo tặng của Geum Jan Di, sau đó nói dối là nhìn thấy nó ở trên núi, mà Geum Jan Di ngu ngốc thì lại mắc lừa rồi, một mình lên đó kiếm.
Yoon Ji Hoo nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Đã kêu đội cứu hộ chưa?”
“Kêu rồi, thế nhưng hôm nay thời tiết không được tốt, hành động của bọn họ cũng không thuận lợi lắm!” – So Yi Jung đáp lời.
Anh thật sự không thích cái cô Geum Jan Di suốt ngày gây rắc rối này, người ta nói gì cũng tin, lại còn tùy tiện làm bậy, cô ta so với Eun Bi còn không bằng. Tuy Eun Bi không biết gì, thế nhưng ít nhất rất nghe lời, sẽ không gây rắc rối cho người khác.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi So Yi Jung nhìn qua Chu Ga Eul thần sắc lo lắng bên cạnh, cũng không nói gì.
“Jun Pyo đâu rồi?” – nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng Goo Jun Pyo, Yoon Ji Hoo liền thắc mắc hỏi, bình thường chuyện của Geum Jan Di, cậu ta là người phản ứng đầu tiên mà.
“Không biết, thế nhưng lúc nãy tớ đã gọi cho cậu ấy rồi!” – Song Woo Bin đáp.
Eun Bi nghe vậy cũng vô cùng lo lắng, bỏ đồ đạc xuống, đến bên Chu Ga Eul không tiếng động an ủi.
Mọi người cũng không biết phải làm gì, thời tiết như vậy, cũng không dể lên núi tìm kiếm, cho dù bọn họ có cứng rắn đi, có khi cũng chỉ tăng thêm số người cần cứu viện, chỉ có thể cầu nguyện cho Geum Jan Di thông minh một chút, thấy thời tiết xấu thì nhanh chóng tránh trong một căn nhà nào đó, trên núi cũng không thiếu các quán nước, cửa hàng.
Ngồi chờ đến khuya, vẫn không thấy Geum Jan Di đâu, bọn họ chốc chốc lại gọi điện cho đội cứu hộ, bọn họ vẫn còn đang tim kiếm.
Eun Bi ngồi trên ghế sô pha, cả người có chút mệt mỏi, rồi từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Yoon Ji Hoo thấy cô co người ngủ quên trên sô pha, liền nhẹ nhàng ôm cô về phòng, tháo giày, đắp chăn cho cô xong mới tiếp tục xuống lầu.
Eun Bi ngủ thẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh, khi tỉnh dậy thì nghe tin Geum Jan Di lẫn Goo Jun Pyo đều bình an trở về rồi. Ngoại trừ Geum Jan Di có chút sốt nhẹ thì không có chuyện gì nữa.
Eun Bi vừa ăn sáng, vừa nghe Goo Jun Pyo kể về chuyện hôm qua, khi nghe đến chỗ nhóm Ginger nói cho anh biết Geum Jan Di làm mất sợi dây chuyền, cô bé liền không nhịn được nói:
“Anh Jun Pyo chẳng lẽ không nhìn ra đây là kế châm ngòi của các chị ấy sao? Việc dễ nhìn ra như vậy mà anh cũng bị mắc lừa, anh thật ngốc!”
“Anh ngốc hồi nào, chỉ là lúc đó giận quá mất khôn!” – Goo Jun Pyo tạc mao nói.
Eun Bi cũng không chịu buông tha: “Anh đừng có chối nữa, anh nếu không ngốc, làm sao bị vài lời đó làm cho tức giận chứ, anh cần phải bổ sung kiến thức nhiều hơn nữa, lần sau em sẽ mua cho anh tài liệu tham khảo.”
Yoon Ji Hoo ngồi bên cạnh, cười sủng nịch vuốt tóc cô.
Song Woo Bin cũng về bên phe em gái: “Jun Pyo, thừa nhận đại đi, bọn tôi cũng không có chê cười cậu!”
“Song Eun Bi, anh đã nói anh không ngốc!”- Goo Jun Pyo cứng đầu nói, có chết anh cũng không thừa nhận, mặc dù bây giờ suy nghĩ lại, anh thấy mình cũng ngốc thật, dễ bị lừa như vậy. Nghĩ nghĩ, anh nói:
“Mà em tính mua gì cho anh tham khảo vậy?”
“Phải đó Eun Bi, em định cho anh Jun Pyo của em xem thứ bí kíp gì vậy?” – So Yi Jung cũng vô cùng hứng thú, việc anh và Woo Bin dễ dàng nhận ra mưu kế của 3 cô nàng này, cũng là do tung hoành ở bụi hoa lâu ngày mà ra, thế nhưng một cô bé như Eun Bi mà cũng rành vể chuyện này, rốt cuộc là thứ tài liệu gì.
“Phim tình cảm! Cung đấu, gia đấu, tiểu tam cẩu huyết linh tinh! Mấy cái này em coi xong rồi, để em về em gửi qua cho.”
Goo Jun Pyo:…
Mọi người:…
Yoon Ji Hoo, anh đang bình tĩnh kẹp cho Eun Bi cái bánh khác, anh quen rồi.