Anh đâu biết, So Yi Jun chỉ là bị Chu ga Eul nhờ vả thôi.
Eun Bi ủy khuất về đến nhà, gọi điện cho Ha Jea Kyung đang du lịch ở Tây Tạng kể lể, sau khi thi học kì xong, cô liền lên đường “nghỉ hè”.
Vì tức giận chuyện Goo Jun Pyo “bạc tình”, mấy ngày sau Eun Bi cũng không thèm đi thăm Goo Jun Pyo nữa, điều này khiến Song Woo Bin vô cùng thắc mắc, tại sao bỗng dưng em gái lại có ác cảm với Goo Jun Pyo như vậy.
Sau khi nghe xong Yoon Ji Hoo kể, a nh mới dở khóc dở cười nói: “Anh quên chưa nói, Jun Pyo bị mất đi phần kí ức từ khi quen Geum Jan Di, nên mới vậy.”
Cả Yoon Ji Hoo lẫn Eun Bi đều bất ngờ trước tin này, Eun Bi nói: “Thì ra là vậy, vì vậy nên khi nhìn thấy em, anh ấy mới bất ngờ như vậy. Thế còn cô gái kia là sao?”
Song Woo Bin thở dài nói: “ Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên Jun Pyo lại thân thiết với cô gái đó, bọn anh cũng không biết làm sao!”
Eun Bi nghĩ nghĩ: “Hay là do anh ấy mất kí ức, thế nên cô ta thừa cơ lừa dối anh ấy, mấy tình tiết này phim hay chiếu lắm nè! KHông được, em không thể để như vậy được!”
Nói xong, Eun Bi lật đật chạy lên phòng, để lại hai người chẳng biết ra sao, sau một hồi lại cầm một quyển Amlbum chạy xuống, Yoon Ji Hoo thắc mắc hỏi: “Em định làm gì?”
“Đây là hình em chụp trong thời gian qua, dùng để làm kỉ niệm, giờ em đem cho anh ấy coi, biết đâu anh ấy nhớ được cái gì thì sao? Bây giờ anh chở em qua đó đi!” – mỗi lần đi du lịch, Eun Bi đều thích cầm đi chụp hình lung tung, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Yoon Ji Hoo lắc đầu nói: “Để tối nay đi, tối nay Jun Pyo và cô gái kia có tổ chức một buổi tiệc, sẵn tiện qua rồi đưa luôn.”
‘Tiệc gì?”
Song Woo Bin nói: “Dạo này em không đi thăm cậu ấy nên không biết chuyện này là phải.”
Eun Bi nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đợi đến tối.
Lúc đến bữa tiệc, Eun Bi liền gặp Geum Jan Di, chị ấy ốm hơn trước, sắc mặt cũng rất tệ, nhìn thấy chị ấy như vậy, mọi bực bội đối với chị ấy sau chuyện của chị Jea Kyung cũng vơi đi phân nửa.
Eun Bi hỏi thăm biết được Goo Jun Pyo đang ở trong phòng nghỉ, liền ôm tập amlbum, đi vào.
Goo Jun Pyo lúc này chỉ có một mình, đang đứng trước gương thắt cravat, nghe tiếng gõ cửa, anh liền quay lại, nhìn thấy người tới, anh liền mỉm cười: “Eun Bi! Em đến rồi!” – từ sau chuyện kia, cô bé này không thèm đến thăm anh lần nào nữa, khiến anh càng hối hận vì hôm ấy đã lớn tiếng.
Eun Bi bước vào phòng, ngại ngùng nói: “Anh Jun Pyo, em xin lỗi, em không biết chuyện anh bị mất trí nhớ, vậy mà hôm đó lại trách mắng anh!”
Goo Jun Pyo mỉm cười, đang tính nói sẽ không trách cứ cô bé, thì chợt nghe Eun Bi nói tiếp: “Tại trước đó anh thích chị Jan Di như vậy, còn vì chị ấy mà chống đối với mẹ mình, hủy đi đám cưới với chị Jae Kyung, sau mọi chuyện mới được ở bên nhau, thế nhưng bây giờ anh lại thích cô gái khác, điều đó làm em nghĩ anh là tên “bạc tình”.”
Chống đối với bà già, bất chấp để ở bên, Goo Jun Pyo thật không nghĩ người trong miệng Eun Bi đang nói đến là những chuyện mình đã làm vì một cô gái.
Eun Bi nói tiếp: “Thế nhưng anh trai đã nói cho em biết rồi, là do anh mất trí nhớ, không nhớ đến chị Jan Di nên mới vậy, vì vậy hôm nay em đem đến quyển amlbum này cho anh, anh nhìn thấy nó, có lẽ sẽ nhớ đến phần nào!”
Eun Bi cầm lấy quyển amlbum nhét vào tay Goo Jun Pyo.
Goo Jun Pyo nhìn quyển amlbum trên tay, lại nhìn sang cô bé bên cạnh đang trông mong nhìn mình, đưa tay mở ra.
Quyển amlbum này của Eun Bi thay vì nói là amlbum, thế nhưng cũng có thể gọi là nhật kí, bởi vì mỗi tấm hình, Eun Bi đều sẽ viết lên một vài lời chú.
Vì dụ như tấm hình, bên trên có ghi “đảo New Celedonia, anh Jun Pyo tỏ tình với chị Jan Di bằng pháo hoa”, sau đó là hình mọi người đang vui vẻ dùng tiệc, anh thì dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn sang cô gái đó.
“Đây là kĩ thuật nhồi em bé của cô giáo Geum Jan Di”, hình bọn họ vây quần bên một nồi lẩu, cô gái kia vừa cười vừa đút thật nhiều cá viên cho anh, tuy gương mặt anh nhăn nhó, thế nhưng cũng không giấu được ánh mắt đầy ý cười.
“Người ta có dây chuyền Jun Pyo love Jan Di, mình cũng có dây chuyền của anh Ji Hoo cho”, tấm này chỉ chụp Eun Bi và cô gái tên Geum Jan Di kia, cả hai đều mặc áo ngủ, có thể thấy rõ sợi dây chuyền trên cổ cả hai.
“Coi cái mặt hớn hở của ai đó kìa”, tấm này là ở khu trượt tuyết, chỉ thấy Geum Jan Di đang ngã chổng vó, còn anh thì đứng bên cạnh, một tay nắm lấy tay cô định kéo lên, gương mặt thì cười đắc ý.
Eun Bi chụp rất nhiều ảnh, có ảnh của Geum Jan Di, có ảnh không, thế nhưng mỗi khi anh và Geum Jan Di xuất hiện trên khung hình, gương mặt anh đều nở nụ cười rất hạnh phúc, không có vẻ gì là cô gái này là người bám theo anh như Jang Yoo Mi nói.
Đột nhiên, tầm mắt anh dừng lại trên một tấm hình, tấm hình không có ai cả, chỉ chụp một hộp cơm hộp, được trang trí gương mặt của anh, hộp cơm trông rất quen thuộc, trên tấm hình có ghi chú “Ngon quá, lần sau sẽ bảo chị Jan Di chỉ mình”.
“Tấm nào?” – Eun Bi nhìn qua, nhìn tấm hình rồi nói: “ Tấm này chụp hộp cơm mà chị Jan Di làm cho anh đấy, anh thích ăn lắm, anh còn thích cả mì gói chị ấy nấu nữa, không hiểu sao thiếu gia như anh lại thích mấy món này!”
Eun Bi đang lảm nhảm, chợt Goo Jun Pyo đứng bật dậy, để rơi cả quyển amlbum dưới đất, chạy vội ra ngoài.
“Anh Jun Pyo!” – Eun Bi chả hiểu sao cả, nhặt lên cuốn amlbum, cũng đuổi theo.
Khi Eun Bi chạy đến nơi, chỉ thấy Goo Jun Pyo đứng đó, nhìn vào hai người đang nói chuyện với nhau, là Jang Yoo Mi và Geum Jan Di, chỉ thấy Jang Yoo Mi nói:
“Chị à, em xin lỗi, nhưng Yoo Mi thích anh Jun Pyo rồi!”