Tôi chỉ thấy bó hoa mao lương trắng được đặt bên gối Yêu Hồ, tôn lên khuôn mặt ngây thơ khi ngủ của anh.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Yêu Hồ. Giờ đã năm giờ sáng, Quý Tiêu vừa đi, tôi lập tức tắm rửa, nhưng vẫn thấy cả người dơ bẩn.
Tôi lẳng lặng nhìn Yêu Hồ một chút rồi cúi người hôn lên trán anh.
Tôi biết, cảnh này có lẽ sẽ lại được gửi tới tay Quý Tiêu.
Nhưng tôi không quan tâm.
Căn biệt thự nhìn như độc lập này, thực ra trải đầy thiên la địa võng, khắp nơi đều có giám sát, mỗi câu nói, hành động của tôi đều sẽ được quản gia báo cáo cho Quý Tiêu.
Tôi ở nơi đây chẳng khác nào kẻ tù tội.
Yêu Hồ cũng vậy.
Nhưng tôi không cam lòng để anh bị giam cầm như mình.
Ba năm trước, là anh mang tôi về nhà, cho tôi một mái nhà ấm áp, một vòng tay dịu dàng.
Ba năm sau, tôi ôm anh vào cửa, đền ơn anh bằng sự khổ đau khác.
Sao tôi có thể để chuyện ấy xảy ra.
Tôi vén tóc bên tai cho anh, nằm xuống bên cạnh. Lúc nằm xuống chạm vào vết thương trên đầu vai khiến tôi xuýt xoa.
Tên chó điên Quý Tiêu kia để lại một dấu răng sâu hoắm trên đầu vai tôi, bây giờ đã kết vảy rồi..
Tôi nhắm hai mắt lại, vẫn thấy Quý Tiêu xuất hiện trước mắt.
Gã đứng trên bậc thangnhìn xuống, khuôn mặt luôn cười đùa giờ lạnh lùng như núi đá, đôi mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
"Ghê tởm." Gã nói với tôi.
Một giây sau, tôi lăn xuống.
Cầu thang kia bỗng trở nên rất dài, tôi thậm chí còn chẳng cảm thấy đau đớn gì, mọi thứ trong tầm mắt đều tối đen không thể nhìn rõ, thứ rõ nhất chỉ có khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tiêu.
Gã đứng cách tôi rất cao, rất xa, giống như thần linh nhìn xuống con sâu cái kiến.
Trước khi đụng vào cây cột mà ngất đi, tôi thấy Quý Tiêu xoay người, đi mất.
Tôi chưa bao giờ nói với Yêu Hồ, vì sao ba năm trước tôi lại lang thang trên đường.
Thật ra, tôi cũng bị vứt bỏ.
Bị Quý Tiêu đuổi ra khỏi nhà.
Năm tôi bảy tuổi, mẹ tôi được gả cho ba Quý Tiêu. Họ vốn là mối tình đầu của nhau, nhưng vì bị cản trở nên sau này mỗi người đều có gia đình riêng, có con riêng.
Mãi đến nhiều năm sau, khi bạn lữ qua đời, họ mới gặp lại nhau.
Tôi nghĩ, hẳn mẹ tôi rất yêu dượng Quý.
Dượng cũng rất yêu bà, bởi khi ấy mẹ tôi đã bệnh rất nặng, chẳng còn được mấy năm nữa, nhưng ông ấy một lòng muốn cưới bà.
Lần đầu tôi gặp Quý Tiêu cũng là trong hôn lễ của hai người ấy. Năm đó gã mới 15 tuổi, cao gầy đẹp trai, kiệt ngạo bất tuân, trong hôn lễ lại vô cùng hiểu chuyện, dắt tôi đi làm quen với bạn bè của gã.
Nhiều năm sau, gã tuy không phải là một anh trai thân thiết, nhưng lại rất chiều chuộng tôi.
Năm mẹ tôi qua đời, dượng Quý bi thương quá độ nên chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm tôi, cũng chỉ có Quý Tiêu làm bạn với tôi.
Cũng chính vào năm ấy, tôi bắt đầu đem lòng yêu người anh trai không chút liên hệ máu mủ ruột rà này. Trong lòng tôi lúc nào cũng có hình bóng của gã, mong mỏi có được sự chú ý của gã.
Tôi không mong có được hắn.
Tôi chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn mà thôi.
Nhưng tình yêu của tôi đối với Quý Tiêu cũng chẳng khác nào ung nhọt tận xương, là một thứ ghê tởm.
Trước nay gã chưa bao giờ thích tôi.
Mẹ Quý Tiêu từng bị bệnh tâm thần. Vì không chiếm được tình yêu của chồng mà bệnh của bà càng nặng hơn, cuối cùng, bà nhảy lầu ngay trước mắt Quý Tiêu.
Quý Tiêu tận mắt nhìn thấy máu của mẹ mình.
Quý Tiêu ghét ba hắn, nhưng không thể hận ông ấy. Có thể ông ấy không phải là một người chồng tốt, nhưng vẫn là một người ba tuyệt vời.
Cho nên Quý Tiêu chỉ có thể hận mẹ tôi, và tôi.
Sau khi ba gã qua đời, rốt cuộc gã cũng bỏ tấm mặt nạ con ngoan xuống.
Gã chỉ mất hai năm, để khiến việc sợ hãi gã trở thành bản năng của tôi.
Sau đó ném tôi ra khỏi nhà.
Nhưng Quý Tiêu so với Đại Thiên Cẩu còn nhẹ tay hơn, gã trả cho tôi tất cả những gia sản tôi được thừa kế, để tôi mang những thứ ấy đi khỏi Quý gia, cút khỏi tầm mắt của gã.
Ngày ấy tôi lên cơn sốt, tôi không biết Quý Tiêu có biết không.
Tôi đi từ ngoài hoa viên vào, chỉ thấy một bên mặt Quý Tiêu được ngọn đèn ấm áp chiếu tới, gã đang cúi đầu nói chuyện với tân sủng, cả người đều là ý cười mê người.
Còn tôi thì đứng trong trời tuyết trắng lạnh cứng người, đại não như ngừng hoạt động.
Tôi cũng không biết tôi đi bộ mất bao lâu. Quý gia sống ở nơi khá cách biệt, ngày ấy tôi cũng xui xẻo, đi mãi chẳng thấy chiếc taxi nào.
Đi tới gần một cây đèn đường, tôi cảm thấy chỉ một giây sau thôi tôi sẽ ngã xuống.
Nhưng có một đôi tay ấm áp đỡ tôi lên.
Tôi ngước nhìn lên thấy đôi mắt của Yêu Hồ, cũng mang màu vàng ấm áp như mặt trời.
"Em có sao không? Có cần gọi cho ai không?" Anh khẩn trương hỏi tôi.
Tôi không nói lên lời. Nằm trong ngực anh, ngửi được hương thơm thoang thoảng.
Anh mang tôi về.
Cưu mang tôi.
Đó là lần đầu tôi gặp Yêu Hồ.
Lần gặp lại của chúng tôi cũng y như vậy.
Lần đó, tôi ước gì mình có khả năng bảo vệ Yêu Hồ.
Tôi tình nguyện lấy lòng Quý Tiêu, chỉ cần gã cho tôi giữ Yêu Hồ lại.
Nhưng hôm nay Quý Tiêu đã giao dịch cùng Đại Thiên Cẩu rồi.
Tôi không thể bảo vệ Yêu Hồ nữa.
Tôi nhìn gương mặt an tĩnh ngủ của Yêu Hồ, nhớ tới dáng vẻ vẽ tranh trước cửa sổ lớn sát đất của anh. Anh dùng tay trái, sắc trời nhảy nhót trên gò má ôn nhu của anh, so với phong cảnh anh đang vẽ đẹp hơn rất nhiều.
Anh từng là anh hùng của tôi.
Bây giờ anh hùng của tôi đang gặp nguy hiểm.
"Em mang anh đi trốn nhé." Tôi vuốt ve gương mặt của Yêu Hồ, nhỏ giọng nói, "Mặc kệ hết thảy, em chết cũng được, chỉ cần có thể đưa anh đi trốn thôi."
-
Lúc tôi đi xuống, quản gia còn đang cắm hoa vào bình. Hoa hồng trắng vừa được đưa tới sáng nay, còn vương chút màu xanh nhạt, điểm một ít sương sớm.
Thấy tôi, quản gia rõ ràng hơi khựng lại.
Tôi cười với anh ta một cái.
Anh ta liền run lên.
Nhắc đến mà buồn cười, trước khi Yêu Hồ tới, tôi, quản gia, Quý Tiêu, vẫn còn duy trì hòa bình với nhau.
Giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tôi với Quý Tiêu vẫn là anh em tốt, quản gia vẫn luôn đi sau chúng tôi.
Năm đó, sau khi Quý Tiêu bắt tôi về, tôi liền ốm một trận nặng. Sau khi khỏi, Quý Tiêu lại trở về làm anh trai chiều chuộng tôi năm ấy, gã còn để tôi dọn ra ngoài ở, còn để quản gia tới chăm sóc tôi.
Yêu cầu duy nhất là, gã muốn tôi trở lại như trước kia, tùy hứng, hay quậy, luôn vồ vập với gã, làm nũng với gã.
Gã sẽ thường xuyên tới thăm tôi, nhưng không sống cùng.
Tôi đồng ý.
Chỉ cần có thể tránh xa gã thì sao cũng được.
Quý Tiêu quả thực cũng tuân thủ hứa hẹn, khiến tôi nghĩ rằng mình đã được tự do.
Một ngày nào đó của một năm sau, tôi nhận được một bông hoa của một người lạ trên đường, tôi liền mỉm cười, nói cảm ơn.
Lúc trở về, tôi thấy Quý Tiêu đang chờ tôi.
Hôm sau gã đi, cả người tôi đều lộn xộn, ngay cả ngồi dậy cũng run rẩy.
Lúc đi ra khỏi cửa, tôi thấy quản gia né tránh ánh mắt tôi.
Anh ta không tới để chăm sóc tôi, mà để giám thị.
Tôi mất một năm mới nhận ra điều ấy.
Quản gia tránh né ánh mắt tôi, đưa cho tôi một ly sữa, giống như mọi khi.
Tôi nhìn gương mặt anh tuấn của anh ta, nở một nụ cười xấu xa, hất đổ cốc sữa.
Sữa đổ lên người tôi, ướt hết đồ ngủ.
Quản gia khựng lại một chút rồi đến lau cho tôi, còn sai người làm lấy bộ quần áo khác.
Tôi cởi đồ ngay trước mắt hắn, lộ ra cả người đầy vết xanh tím và vết cắn.
Tôi thấy mặt anh ta trắng bệch.
"Những thứ này đều do Quý Tiêu yêu dấu của anh làm ra đây."
Tôi ép anh ta ngẩng đầu lên, thấy trong đôi mắt ấy là gương mặt tái nhợt của chính mình.
"Anh thực sự là một con chó ngoan của Quý Tiêu mà." Tôi cười với anh ta.