[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm - Tôlan] Nay Còn Đâu

Quyển 1 - Chương 7



“…”

“Nói mau, không thấy bản lão gia đang chờ?”

“…Ngươi, không giận ta?”

“Giận ngươi cái gì mới được chứ!”

“Chuyện hôm qua.”

Phương Lan Sinh khoát tay, làm như không bận tâm nói, “Đều chẳng còn trẻ nữa, để ý loại chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì? Ta xem như bị cắn một cái là được, ngươi cũng không cần nhắc lại.”

“Lan Sinh, ngươi thay đổi rồi.”

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc, nhìn như không vui.

Nhưng Phương Lan Sinh vẫn một mực chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn để tránh để Phong Tình Tuyết lâu ngày lo lắng, bản thân cũng có thể sớm về nhà, căn bản không quan tâm sắc mặt hắn, lại nói: “Nói mau, bản lão gia không có nhiều thời gian chờ ngươi. Nếu giờ có người ngoài vào, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”

“Ngoài ngươi ra, không ai nhìn thấy ta.”

“Vì sao?”

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, thản nhiên trả lời, “Ta không biết.”

“Vậy chẳng lẽ trước khi ta nhìn thấy, ngươi vẫn luôn…”

Nghĩ đến Bách Lý Đồ Tô luôn luôn ở bên cạnh, nhưng không cách nào nói chuyện được với y, thậm chí không nói chuyện được với bất kì ai, trong lòng Phương Lan Sinh nổi lên đau xót.

Không một ai biết đến, không một ai nhìn thấy, biết bao cô độc.

Thật lâu y mới thấy hắn, lại đối xử như vậy…

“Ta… xin lỗi, ta không biết…”

“Không cần.” Bách Lý Đồ Tô tới gần y, cụp mi, “Không phải hiện tại ngươi đã thấy ta rồi ư.”

“Đúng vậy, không sai, nhưng trước giờ ngươi vẫn luôn bên ta, ta lại chưa từng phát hiện. Nên ta… ta…”

“Đã là chuyện quá khứ, không cần để ý.”

“Được rồi.” Phương Lan Sinh vẫn muốn nhanh nhanh để Bách Lý Đồ Tô trở về thân thể, vì vậy lại hỏi, “Chuyện khiến ngươi lưu luyến, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta từng nói rồi, ta hối hận.”

“Vì cái gì?”

“Vì chưa kịp nói với ngươi.”

Phương Lan Sinh nghe thế thoáng run, trong lòng bỗng thấy sợ.

Dù nói là mười năm đã qua mới gặp lại hắn, nhưng một câu nói này thôi, vẫn có thể khiến Phương Lan Sinh khẩn trương đến hô hấp khó khăn.

Đầu gỗ có chuyện muốn nói với y, chỉ vì vậy mà theo y suốt mười năm.

Nếu chưa biết tình cảm Bách Lý Đồ Tô dành cho Phong Tình Tuyết, Phương Lan Sinh nhất định nghĩ là vì hắn thích mình.

Nhưng, hắn là đầu gỗ, hắn có thể có tình cảm ấy dành cho y?

Ngay cả chính y, còn không rõ phân tình cảm rung động thời niên thiếu mang ý nghĩa gì? Yêu ư?

Trước khi có câu trả lời, Phương Lan Sinh đã quyết tâm chặt đứt tâm tư này rồi.

Y không muốn nghĩ về nó nữa, thà rằng làm trái lòng mình cũng không nguyện ý một lần nữa rơi vào trầm mê.

Phương Lan Sinh rơi vào trầm mặc, không phản ứng lại Bách Lý Đồ Tô. Hắn cũng không bận tâm, dù sao thì mười năm nay vẫn luôn như vậy. Mặc kệ hắn có nói cái gì, Phương Lan Sinh cũng không đáp lại. Vì y không nhìn thấy, không nghe thấy, không hề biết đến sự tồn tại của hắn.

Hôm nay, Phương Lan Sinh có thể thấy hắn, vậy lời giữ trong lòng hắn rốt cuộc cũng có thể nói ra.

Hắn vẫn luôn cho rằng, như thế là đủ, không ngờ hiện tại hắn lại lưu luyến khoảng thời gian bên cạnh y.

“Lan Sinh.”

Khẽ gọi một tiếng, làm Phương Lan Sinh cứng lại.

Giọng nói điềm đạm lại hàm chứa dịu dàng, Phương Lan Sinh nghĩ bản thân tưởng như muốn rơi lệ, đây không phải là thứ trước kia mình luôn khát cầu ư. Y cười khổ, mười năm rồi vẫn chỉ vì một câu nói gọi tên mình mà dao động.

“…Xin lỗi.”

Phương Lan Sinh không hiểu.

Lời mà Bách Lý Đồ Tô muốn nói với y, chẳng qua là một lời xin lỗi?

Trong lòng có muôn lời muốn nói, muốn quay đầu lớn tiếng chất vấn, y nghĩ muốn giống như trước kia, hét to “Đầu gỗ, ngươi lại chọc ta.” nhưng rốt cuộc lại chẳng làm gì, cũng không nói gì.

Câu xin lỗi này, chặt đứt mọi tâm tư lo lắng của bản thân y.

Đồng thời cũng đem toàn bộ tình cảm dành cho hắn, thu hồi triệt để.

Trên đầu có bóng người tiến gần, Phương Lan Sinh ngẩng đầu chống lại cặp đồng tử đen thẳm không thấy đáy trước mặt, sau đó nhắm mắt.

Như hiểu tâm ý Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhẹ xoa gò má y.

Nhẹ đáp môi xuống hôn y.

Một lần cuối cùng Phương Lan Sinh cảm nhận được ấm áp lẫn dịu dàng từ Bách Lý Đồ Tô.

Trong một chớp mắt, phân ôn nhu chỉ thuộc về riêng mình y.

Không phải của Phong Tình Tuyết, hay Tương Linh.

Chỉ của riêng mình Phương Lan Sinh.

Lần thứ hai mở mắt, Bách Lý Đồ Tô đã không còn trước mắt, Ngọc Hoành bên hông cũng không phát sáng nữa. Phương Lan Sinh biết, Bách Lý Đồ Tô đi thật rồi. Mười năm kiên trì bên cạnh, hắn chỉ muốn nói một lời xin lỗi với y.

Lời xin lỗi ấy, nặng nề khiến Phương Lan Sinh muốn khóc.

Nhưng y lại chỉ có thể cứng rắn đè nén bi thương.

Mười năm nay, y vẫn luôn gồng mình lặng lẽ gặm nhấm kí ức đã qua. Nhưng hôm nay, y không cách nào tiếp tục giả bộ làm một Phương gia lão gia nữa.

Có đôi khi, Phương Lan Sinh rất hâm mộ Phong Tình Tuyết.

Nàng có thể vì Bách Lý Đồ Tô mà chấp nhận rời quê hương.

Nếu trên đời không có Tôn Nguyệt Ngôn, không có Tấn Lỗi, không có duyên nợ kiếp trước kiếp này ràng buộc, Phương Lan Sinh nghĩ mình đã có thể như Phong Tình Tuyết.

Chỉ cần Bách Lý Đồ Tô có thể lần nữa mở mắt, Phương Lan Sinh nguyện đánh đổi bất cứ giá nào.

Dù rằng kết cục, người kề bên hắn, không phải mình…

“Bí đao, bí đao mau ra xem! Đồ Tô ca ca tỉnh rồi!”

Tương Linh vội vàng chạy vào nhà bếp, vừa vặn thấy Phương Lan Sinh ngồi trên ghế, nàng cũng sững sờ khựng lại.

Phương Lan Sinh khóc hai mắt phiếm hồng, nhưng nhìn thấy Tương Linh chạy vào vẫn gượng cười.

“Đầu gỗ tỉnh lại là tốt rồi.”

Trong phút chốc, Tương Linh nghĩ mình nghe lầm.

Phương Lan Sinh giống như đã sớm biết Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, giọng điệu bình thản, không có phập phồng.

Không giống như vì biết tin Bách Lý Đồ Tô tỉnh mà vui vẻ.

“Bí đao, ngươi…”

“Không có việc gì. Tương Linh không cần lo lắng, mau quay lại xem đầu gỗ thế nào đi! Mở mắt có thể nhìn thấy muội, đầu gỗ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

“Vậy còn ngươi? Lẽ nào thấy ngươi Đồ Tô ca ca sẽ không vui?”

Phương Lan Sinh cả người khẽ run, chỉ lắc đầu.

Đủ rồi.

Khoảnh khắc vừa rồi, với y mà nói đã đủ.

Y không thể, cũng không dám vọng tưởng thêm một điều xa xỉ nào nữa, chỉ cần biết hắn bình an là tốt rồi.

Chuyện còn lại, cứ để cho Phong Tình Tuyết.

Đúng, mọi chuyện như vậy là đủ rồi.

Y không ngừng cắn môi dưới, không ngừng nhắc nhở bản thân.

Giống như muốn chặt đứt hết toàn bộ chấp niệm còn lại.

“Ngươi đúng là đồ bí đao, Đồ Tô ca ca tỉnh không thấy ngươi, Tương Linh cùng Hồng Ngọc tỷ tỷ tới Cầm Xuyên cũng không thấy ngươi! Nếu không phải Tình Tuyết nhắc tới chuyện của Đồ Tô ca ca gọi ngươi tới đây, căn bản gặp ngươi còn khó hơn lên trời!”

“Tương Linh…”

“Quên đi! Ta mặc kệ bí đao ngươi, không thèm để ý ngươi nữa!”

Tương Linh trề môi phụng phịu chạy ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Phương Lan Sinh.

Y đứng dậy, tiếp tục làm cơm.

Hiện tại, Phương Lan Sinh còn có thể làm gì, chỉ có thể ép bản thân làm việc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.