[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 22: Xà bà và cháu gái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong vĩ kê quan xà phản ứng rất nhanh, mặc dù thân thể đang cấp tốc lao về phía trước nhưng cũng kịp vội vàng lao đầu về trước một đoạn. Một trảo của Chu Trúc Thanh không đánh trúng lên mào của nó mà lại trúng lên người nó, phát ra một âm thanh trầm muộn, khiến cho Phong vĩ kê quan xà đang vọt về phía trước, tốc độ nhất thời chậm lại vài phần.

Phong vĩ kê quan xà tựa hồ như sợ hãi, đầu rắn ngẩng lên, miệng há to hướng đến Chu Trúc Thanh phun ra một ngụm thất thải vụ đậm đặc, đồng thời nhục quan đỏ tươi trên đầu nó sáng rực lên, tốc độ vừa mới chậm lại trong nháy mắt lại tăng lên.

Đái Mộc Bạch tựa hồ không cần suy nghĩ, hét lớn:" Cẩn thận!", vì quá quan tâm nên hoảng loạn, dưới sự kinh sợ sinh ra hắn ngay lập tức phát động hoàn hồn kĩ ngàn năm của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương biến.

Thân thể chợt to ra, Đái Mộc Bạch dũng mãnh hướng đến chỗ Phong vĩ kê quan xà phóng tới.

" Thất bảo hữu danh, nhị nhật: Tốc. " Trong lúc đó, thanh âm thanh thúy của Trữ Vinh Vinh vang lên, Đái Mộc Bạch chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tốc độ ngay lập tức được gia tăng, cũng vừa may bắt kịp Phong vĩ kê quan xà vừa tăng tốc ở phía trước.

Phanh một tiếng lớn, Đái Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bắn ngược về phía sau gần mười thước. Nhưng Phong vĩ kê quan xà thân thể đang bay về phía trước thân hình cũng bị đình chỉ, thân thể khổng lồ vặn vẹo trên không trung một lượt, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.

" Nó phun thất thải vụ khí chỉ để hù dọa địch nhân thôi, không có độc!" Âm thanh Huyết Tử ngay lập tức vang lên.

Vũ hồn mập mạp toàn lực phóng thích ra áp lực, Phong vĩ kê quan xà có lẽ cũng cảm nhận được hơi thở của Hỏa phượng hoàng, thân thể có chút run rẩy, nhưng dù sao nó cũng là một đầu hồn thú ngàn năm, cũng không cam tâm chịu nhận một cái chết dễ dàng như vậy, mặc dù không có cách nào phi hành nhưng cũng không có hoàn toàn ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trên mặt đất của nó.

Huyết Tử chỉ cảm thấy thân thể Phong vĩ kê quan xà đột nhiên trở nên linh hoạt hơn, chẳng những những gai nhọn của Lam ngân thảo không cách nào đâm xuyên qua lớp da của nó, ngược lại còn để nó kịch liệt vặn vẹo từ dưới Lam ngân thảo chen chui ra ngoài. Mặc dù không phi hành được, nhưng nó nằm trên mặt đất di chuyển tốc độ cũng nhanh vô cùng, trong chớp mắt đã thoát ra ngoài mười hai thước.

" Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao?" Triệu Vô Cực âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với đó, hồn hoàn thứ ba trên người hắn chợt lóe lên. Phong vĩ kê quan xà thân thể chợt cứng ngắc lại một chút, tốc độ đại giảm trở nên chậm chạp, đúng là đệ tam hoàn hồn kĩ của Triệu Vô Cực, trọng lực tăng cường.

Ngay sau đó, trên người Triệu Vô Cực, đệ tứ đệ ngũ hai cái hồn hoàn đồng thời phát sáng, thân thể hắn chợt nhảy dựng lên rồi lại hạ xuống, đệ từ hồn hoàn kĩ: định vị truy tung, ngay lập tức tác dụng lên Phong vĩ kê quan xà trước mặt. Trọng lực đè ép đồng thời phát động, mặc cho Phong vĩ kê quan xà linh hoạt cỡ nào thì trước mặt hồn lực mạnh mẽ của Triệu Vô Cực cũng không thể có không gian thi triển được.

Đối phó với một đầu hồn thú ngàn năm, Bất Động Minh Vương cũng dễ như trở bàn tay, nhìn qua tựa hồ như hắn không làm cái gì nhưng thực lực trong nháy mắt bộc phát khiến cho lũ đệ tử trong lòng mờ mịt.

Hùng chưởng của Triệu Vô Cực phóng đến, lập tức đè trên đầu của Phong vĩ kê quan xà, đặt nó ngay trước mặt mình, tay kia nắm lấy nhục quan trên đầu của nó. Phong vĩ kê quan xà đối mặt với Kim Cương Hùng bạo lực cực mạnh, trực tiếp bị làm cho ngẩn người ra, nếu như không phải Triệu Vô Cực lưu cho nó một cái mạng thì chỉ cần dùng một ngón tay cũng khiến nó không thể động đậy nổi.

" Thành công!" Mọi người hưng phấn hoan hô lên một tiếng, Áo Tư Tạp cũng chỉ mới mười bôn tuổi mà thôi, biểu tình hưng phấn không nói lên lời, hai ba bước liền hướng Triệu Vô Cực chạy đến.

Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Huyết Tử cúi đầu, trong đôi mắt to lộ ra vẻ không đành lòng:" Nhất định phải liệp sát hồn thú sao?"

Đường Tam than nhẹ một tiếng, nói:" Mạnh được yếu thua, đó chính là quy tắc sinh tồn. Nếu như con rắn này mạnh hơn chúng ta, ngươi có nghĩ là nó sẽ chấp nhận bỏ qua thức ăn đã đến miệng thế này không?"

Tiểu Vũ không có mở miệng, nhưng thủy chung nàng vẫn cúi đầu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước. Huyết Tử khẽ vỗ vai nàng an ủi, nhưng trong lòng cô thật sự đang rất nhiều cảm xúc khó tả. Vừa rồi khi chiến đấu ánh mắt của Phong vĩ kê quan xà thoáng chốc nhìn về phía cô, ánh mắt mong chờ và vui mừng.

Cố gắng chấn tĩnh bản thân đi về phía đám người Đái Mộc Bạch đang tập trung, Triệu Vô Cực lấy bên hông mình ra một thanh đoản nhận đưa cho Áo Tư Tạp, " Đêm dài lắm mộng, động thủ đi, đâm vào cái điểm ngay phía dưới nhục qua ấy là có thể phá được đại não của nó, hồn hoàn này sẽ thuộc về ngươi."

Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị hạ một đao trong tay xuống, đột nhiên một tiếng quát chói tai chợt vang lên," Dừng tay!"

Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh từ khu vực phía trước Phong vĩ kê quan xà nhanh chóng lao vọt đến, xuất hiện trước mặt mọi người.

Hai người đến đều là nữ, một già một trẻ. Người già nhìn qua bộ dạng khoảng năm, sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc được bó lại cực kì chỉnh tề, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần lại cực kì quắc thước, trên mặt mặc dù da dẻ nhăn nheo không ít nhưng vẫn có nét hồng nhuận giống trẻ con bình thường, trong mắt liên tục bắn ra tinh quang, tay phải nắm một quải trượng đầu rắn dài đến ba trượng, trên người sáu cái hồn hoàn cao thấp chuyển động liên tục.

Thân thể không có phát sinh biến hóa nhưng từ hồn hoàn biểu hiện rằng bà đã sử dụng vũ hồn của chính mình, không cần phải hỏi cũng có thể biết quải trượng trong tay bà chính là vũ hồn.

Đi theo bên cạnh lão bà là một cô gái xinh đẹp, mái tóc cắt ngắn, bộ dạng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục quấn quanh người, gắt gao hiện ra thân thể đã phát dục hoàn toàn của nàng. Một đôi mắt to màu nâu đang nhìn chằm chằm vào Phong vĩ kê quan xà trong tay Triệu Vô Cực. Trong tay nàng cũng cầm một thanh quải trượng đầu rắn, bất quá có ngắn hơn so với của lão bà kia một chút, chỉ dài hơn hai trượng, trên người hồn hoàn cũng chỉ có hai cái trăm năm.

Lão bà cũng tiểu cô nương đồng thời xuất hiện khiến bọn họ cả kinh, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy sáu cái hồn hoàn trên người lão bà, liền thở dài một cái. Dù sao, trên người Triệu Vô Cực cũng có bảy cái hồn hoàn, không thể … như vậy yếu hơn, nhất là có mấy cái hồn hoàn màu đen thâm thúy chính là hồn hoàn ngàn năm, khi thi triển ra cực kì uy hiếp.

" Có chuyện gì sao?" Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn lão phụ một cái, ánh mắt rơi vào quải trượng đầu rắn trong tay bà, trong lòng không nhịn được nhớ tới một người. Âm thanh của hắn cũng không có chút gì là kiêu ngạo, nghe kĩ lại có chút ôn hòa, Đái Mộc Bạch vốn hiểu rõ hắn liền cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lão phụ ho khan một tiếng, khiến cho khuôn mặt của mình nhu hòa hơn một chút," Ngài hảo thưa hồn thánh tôn kính, ngài không thể cấp Phong vĩ kê quan xà cho đứa nhỏ này được."

Triệu Vô Cực một tay nắm đầu Phong vĩ kê quan xà, hướng Áo Tư Tạp nhìn, ý hắn bảo …chờ một chút, rồi chuyển hướng lão phụ nói:" Tại sao?"

Lão phụ lúc này tinh thần tựa hồ đã hòa hoãn lại vài phần, " Nguyên nhân là do chúng ta phát hiện trước, hơn nữa đã triển khai liệp sát trước, nếu không chúng ta thế nào vẫn truy tìm tiếp tục đây?"

Áo Tư Tạp có chút không nhịn được, "Các ngươi làm sao có thể chứng minh được nó là do các ngươi đã liệp sát từ trước?... Lúc chúng ta phát hiện ra nó, còn không thấy bóng dáng các ngươi đâu cả."

Lão bà cười nói: "Tiểu tử, không cần nóng vội. Các ngươi nhìn xem, trên bụng của Phong vĩ kê quan xà có hai vết thương, đó là do quải trượng của ta gây nên, cả phía dưới cánh của nó cũng có. Chỉ là bất cẩn để tiểu tử này chạy mất. Cháu gái ta đã đạt tới ba mươi cấp, rất cần cái hồn hoàn này. Các ngươi cũng thấy đấy, nàng kế thừa vũ hồn xà trượng của ta, loại vũ hồn cao cấp địa xà này là thích hợp nhất đối với nàng."

Triệu Vô Cực cúi đầu nhìn bụng Phong vĩ kê quan xà trong tay mình, quả nhiên như lão bà nói, có vết thương như vậy. Nhưng nếu chỉ có như vậy mà bảo Triệu Vô Cực buông tay, quả thật là chuyện ngàn lẻ một đêm.

Chỉ nghe Triệu Vô Cực lạnh lùng cười, "Còn chưa thỉnh giáo cao danh vị tiền bối này?".

Lão phụ trả lời: "Không dám, lão thân là Triêu Thiên Hương, được các bằng hữu trong giới hồn sư coi trọng, đặt cho xưng hiệu là Xà bà. Trượng phu của ta là Khiếu Mạnh Thục, xưng là Long công. Lần này đến Tinh đấu đại sâm lâm chính là để tìm giúp cho đứa cháu gái một cái đệ tam hồn hoàn thích hợp. Ta thấy lũ trẻ đi với ngươi bộ dáng hinh như chưa thể hấp thu hồn hoàn ngàn năm, mặc dù hồn hoàn của Phong vĩ kê quan xà có chút ôn hoà, nhưng bọn chũng làm sao có thể hấp thu nổi đây."

Nghe lão bà tự giới thiệu xong, Triệu Vô Cực trong lòng cả kinh, một bên ngăn Áo Tư Tạp đang định mở miệng nói, trầm giọng nói: "Ngài chính là Xà bà tiền bối trong Cái thế Long Xà ư?".

Triêu Thiên Hương lạnh nhạt cười: "Không dám, đúng vậy. Còn chưa thỉnh giáo cao danh của hồn thánh?".

"Tại hạ Triệu Vô Cực" Lập tức, thần sắc trên mặt Triệu Vô Cực trở nên nhu hoà, đem danh tính của mình báo ra.

Triêu Thiên Hương thần sắc cũng có chút đổi,nói: "Khó trách, ta không ngờ lại có thể vô tình gặp được vị hồn thánh trẻ tuổi như vậy. Nguyên lại là Bất Động Minh Vương nổi danh trong giới hồn sư."

iệu Vô Cực cười nói: "Ta làm sao dám nhận, năm đó tiếng xấu của ta e rằng ai cũng biết, bất quá mấy năm nay đã quy ẩn, dạy một vài đệ tử trong học viện. Lần này mang theo mấy đứa nhỏ này đến Tinh đấu đại sâm lâm, một mặt là thu lấy một cái hồn hoàn, mặt khác là đưa bọn nhỏ đi thu chút ít kinh nghiệm, không nghĩ tới lại có thể gặp được tiền bối."

Triêu Thiên Hương cũng không muốn cùng Triệu Vô Cực dây dưa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ta so vơi ngươi lớn hơn một vài tuổi, theo thứ tự, gọi ngươi một tiếng là Triệu lão đệ được chứ. Triệu lão đệ, con Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này đối với cháu gái ta cực kỳ quan trọng, nàng vừa mới đạt tới cấp ba mươi, phải có một cái hồn hoàn thích hợp. Con Phong vĩ kê quan xà này là do chúng ta … phát hiện ra trước, hơn nữa còn bị chúng ta đánh bị thương, chỉ là không ngờ còn có thể trốn thoát. Nếu có thể Triệu lão đệ nhường chúng ta một chút, đem con hồn thú này cho bọn ta, nhân tình này lão thân tất sẽ ghi nhớ trong lòng, tương lai sẽ có hồi báo."

"Thưa đại tỷ, việc này sợ rằng rất khó a!" Triệu Vô Cực lộ ra vẻ mặt khó khăn.

Cô gái đứng bên cạnh Triêu Thiên Hương có chút không nhịn được mở miệng nói: "Có cái gì mà khó, con Phong vĩ kê quan xà này là do chúng ta … phát hiện ra trước. Nếu không có bọn ta đánh nó bị thương, các ngươi làm sao có thể dễ dàng đắc thủ như vậy chứ? Mau đem nó trả lại cho ta nhanh, nếu không ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi nữa." Vừa nói nàng vừa giơ quải trượng đầu rắn trong tay lên.

Huyết Tử đứng bên cạnh Đường Tam khẽ cười lạnh một cái, một con nhóc mới mười mấy tuổi cũng dám ở đây ra oai tác oái với ai vậy. Nếu có cơ hội cô nhất định phải dạy dỗ con nhóc này mới được, vừa mới suy nghĩ xong bên kia Triêu Thiên Hương đã đòi khiêu chiến.

"Bọn chúng đều cần cái hồn hoàn này, mà trong quá trình bắt con Phong vĩ kê quan xà này hai bên đều xuất lực, bây giờ nếu mọi người đều không chịu bỏ qua, hay là dùng thực lực để quyết định xem con Phong vĩ kê quan xà này sẽ thuộc về ai không phải là hợp lý nhất hay sao chứ? Nếu tên đệ tử này của ngươi có thể chiến thắng cháu gái ta, lão thân không nói hai lời, bọn ta lập tức rời đi. Ngược lại, xin mời Triệu lão đệ đem con Phong vĩ kê quan xà này giao cho bọn ta."

Triệu Vô Cực mở hai bàn tay ra, làm bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ. "Không thể được, thưa đại tỷ, điều này e rằng không thể như mong muốn của người."

Triêu Thiên Hương sắc mặt biến đổi, giận dữ nói: "Triệu Vô Cực, ta đã nhượng bộ rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Thấy lão gia nhà ta không có ở đây khi dễ ta sao? Hừ!".

Triệu Vô Cực vẻ mặt cười khổ nói: "Không, đương nhiên không phải. Là vậy, tên đệ tử này của ta không phải là chiến hồn sư, hắn chẳng qua chỉ là một gã phụ trợ hệ hồn sư mà thôi. Một gã thực vật hệ hồn sư, làm sao có thể tiến hành tỷ thí với cháu gái người chứ?"

Nghe Triệu Vô Cực nói xong, Triêu Thiên Hương lại thất kinh. "Ngươi nói cái gì? Hắn là thực vật hệ hồn sư ư?". Ba chữ Thực vật hệ làm cho nàng đối với Áo Tư Tạp có vài phần nể trọng.

Triêu Thiên Hương nhu hoà nhìn về phía Áo Tư Tạp, "Tiểu tử, ngươi thực sự là thực vật hệ hồn sư ư? Không biết xuất thân từ tông môn nào?"

Áo Tư Tạp lắc đầu nói: "Ta không phải xuất thân từ tông môn, viện trưởng nói, vũ hồn của ta xảy ra biến dị nên mới trở thành như vậy."

Bất quá, không đợi Triêu Thiên Hương kịp nói ra vài lời lung lạc, một âm thanh đột nhiên xen vào.

"Triệu sư phụ, không bằng để cho ta thay thế Tiểu Áo ra tay đi. Ta ba mươi cấp, hẳn là không chiếm tiện nghi chút nào đâu." Người nói chính là Huyết Tử

Vừa nói Huyết Tử vừa đi đến bên cạnh Áo Tư Tạp.

Ba mươi mốt cấp. Trái tim Xà bà chợt co thắt lại một chút, trong lòng thầm nghĩ. Rốt cuộc là Triệu Vô Cực đến tột cùng là kiếm được nhiều đứa nhỏ như thế này, làm cách nào mà người này lại xuất sắc hơn người kia? Đứa nhỏ này nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, nếu ở địa phương khác, bộ dáng chỉ sợ giống như vừa mới tốt nghiệp học viện dành cho sơ cấp hồn sư. Nhưng nha đầu này lại đứng tại đây, nói rằng đạt tới ba mươi cấp hồn lực, điều này thực sự là…

Triệu Vô Cực thấy Huyết Tử đứng lên, trong mắt không khỏi toát ra quang mang tán dương, hướng Xà bà nói: "Tiền bối, ngài thấy thế nào? Nữ đệ tử này của ta là Chiến hồn sư, có thể thay mặt Áo Tư Tạp đánh một trận. Nếu nó thua, Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này thuộc về ngài. Ngược lại, xin tiền bối thứ lỗi."

Xà bà gật đầu, nếu cháu gái của nàng ngay cả thắng một tiểu cô nương cũng không làm được, vậy thì còn cái gì để nói nữa chứ.

Huyết Tử bước dài về phía trước, phía đối diện cô gái cũng đi ra, mọi người hai bên chậm rãi lùi về phía sau, nhường cho bọn họ một khoảng không gian đủ để tỷ thí.

"Hạ Huyết Tử, vũ hồn Băng Phách Hàn Tâm Liên, ba mươi cấp, một hồn hoàn, chiến hồn sư"

Cô gái lạnh lùng khinh thường nói: "Mạnh Y Nhiên, vũ hồn Xà trượng, ba mươi cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư"

Gió nhẹ thổi qua, lá cây trong Sâm lâm kêu lên xào xạc, ánh nắng nhảy nhót xuyên qua các tán cây chiếu xuống. Huyết Tử cười nhẹ giơ tay trái lên nói: "Mời".

[Ting, nữ hiệp đã trang bị thành công võ học của môn phái Kim Châm Thẩm Gia ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.