[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 47



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lã Thiên Di

images

Cho dù có kết nối, đoán trước được điều có lẽ sẽ xảy ra, nhưng Lạc Lan đối với chuyện đang xảy ra ở trên người mình vẫn cảm thấy thật không thể nào tin nổi.

— Đặc biệt, đối tượng mà cô đang phải đối mặt chính là Zeref, người mà cô vẫn luôn nhận định là người bảo vệ của mình.

Buổi sáng, trước khi cô ra khỏi cửa thì đã mặc một bộ đầm màu trắng, nhưng đồng thời nó cũng đã bị Jellal tấn công đến mức hoàn toàn thay đổi nhân dạng.

Tay Zeref để ở trên cổ cô truyền đến một độ ấm không thể nào tưởng tượng nổi. Lạc Lan đã không còn dư lại bao nhiêu năng lượng để phán đoán được hành vi của Zeref, sau gáy truyền đến độ nóng cùng với một mảnh ẩm ướt quá mức, bởi vì lẽ đó nên cô đã phải giãy dụa và khẩn trương đến mức phải chảy cả mồ hôi — Có lẽ, còn có mồ hôi của anh ấy.

Lạc Lan trở tay chạm đến bàn tay Zeref đang để ở sau gáy cô gỡ ra. Nhưng, bởi vì một lượng máu lớn của cô sau khi bị Jellal cướp đoạt đi nên thân thể cô có vẻ tự nhiên vô cùng yếu đuối, không thể dời tay Zeref ra khỏi cổ mình được.

“… Ze…… Zeref?” Cô cố cậy tay anh ra: “Buông tay a –”

Vừa dứt lời, tay cô giống như bị hai khối nam châm đính chặt lại vào cùng một chỗ, ma lực màu đen đó gần như sâu nặng giống như sự trói buộc đem hai cổ tay của cô khóa vào sợi xích ma thuật ấy.

Tay Zeref vốn để sẵn ở cổ cô nhẹ nhàng buông tay, ngược lại đem cổ tay cô chậm rãi kéo cao lên. Sức lực anh dùng gần như muốn đem cổ tay cô bóp nát, không cho cô bất kỳ ý tứ cự tuyệt nào.

Lạc Lan không thể nhúc nhích, sau khi nhiệt độ ở phần gáy dời đi, phần gáy bị che đổ mồ hôi ẩm ướt khi tiếp xúc với không khí nổi lên cảm giác lành lạnh khiến thân thể cô bỗng nhiên co rúm lại một chút. Sau khi phần gáy được tự do, Lạc Lan lập tức quay đầu lại, âm thanh cô nhẹ khẽ gọi tên Zeref ngay cả cô cũng khó phát hiện ra phần cầu xin.

Tuy rằng bối rối, nhưng Lạc Lan ít nhiều gì cũng có thể đoán được Zeref giờ phút này không thể tự động điều khiển được hành vi của bản thân, hiển nhiên là do sự kiện khi nãy mà anh vừa mới chứng kiến được ở Tháp Thiên Đường. Chỉ là cách đối đãi như đường cùng, không ôn nhu này khiến Lạc Lan căn bản không thể nghĩ ra được nguyên do —

Mới đây, khi còn ở Tháp Thiên Đường rõ ràng anh ấy đã muốn bình tĩnh trở lại, bây giờ hai người đều đã muốn về tới nhà…… Thái độ khác thường của Zeref vẫn là lúc sau khi về tới nhà lại biểu hiện ra ngoài, chẳng lẽ sau khi trở về cô đã làm chuyện gì đó chọc giận đến anh…… sao?

Zeref người kia…… Trạng thái bình thường cùng với trạng thái nổi giận lôi đình cũng……. khác biệt nhiều lắm!

Mặc dù, căn bản cô không thể hiểu được Zeref vì sao lại tức giận. Lạc Lan vẫn có ý muốn trấn an cảm xúc đang không được bình thường của Zeref.

Nhưng cách làm này hiển nhiên hiệu quả đạt được lại rất nhỏ.

Cái vị Pháp Sư Bóng Tối này giống như một con rồng đang ngủ say bị quấy rầy. Bị vây vào dưới loại trạng thái này hiển nhiên Zeref không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.

Lạc Lan giống như một chú mèo đã bị làm cho hoảng sợ, thoáng nhấc lưng lên một chút, từ đó hiện ra vết máu loang lổ trên lưng Lạc Lan, vì Jellal muốn lấy năng lượng ở trong máu cô nên hắn đã tạo ra những vết thương sâu dài nhìn có vẻ phá lệ ghê người — Điều này làm cho cảm xúc của Zeref càng thêm không được ổn định.

— Đây là trách nhiệm của anh.

Không được người nào bảo vệ thật tốt, lại khiến cho cô nhận đến những vết thương nghiêm trọng gần như phải tan biến.

「Không thể tha thứ dễ dàng như thế được — Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng tha thứ………」

Hô hấp trong lúc đó ngửi được mùi máu thoang thoảng khiến Zeref không thể khống chế được, hướng tới một phương hướng khác mãnh liệt đi.

Cũng không phải chỉ vì nhìn thấy Lạc Lan bị thương mà anh mới nảy sinh ra cơn phẫn nộ, càng thêm mãnh liệt là anh căn bản không thế chế trụ được cơn bất an. Nỗi sợ hãi khi nhìn thấy linh hồn phảng phất như xuyên thấu kia, khiến Zeref quên mất niềm tin mà anh vẫn luôn giữ ở trong lòng

Người con gái này, vừa mới đây ngay tại đó, ở trước mắt anh — Chỉ còn suýt một chút nữa……

「Tôi muốn cảm nhận sự tồn tại của em…… Muốn cảm nhận sự tồn tại của em…… nhiều hơn thế nữa.」

Zeref híp hai mắt màu đỏ lại, nhiệt độ lòng bàn tay anh cùng với với nhiệt độ cơ thể lành lạnh của Lạc Lan vì mất máu quá nhiều, hình thành nên sự tương phản mạnh mẽ khiến cô căng thẳng phản xạ lại vào vị trí vừa mới được anh chạm vào.

Xác nhận người này thật sự tồn tại…… Xác nhận cô thật sự bình yên vô sự……

Ôm ý nghĩ như vậy, ngón tay Zeref tiến nhanh đến một đường vết thương nhỏ dài ở trên người Lạc Lan — Mặc dù giờ phút này đã không còn chảy máu, nhưng rõ ràng, đường vết thương kia cần phải đợi trong một thời gian dài mới có thể hoàn hoàn khỏi hẳn.

Cũng y như vậy, Lạc Lan – người giờ đây đang bị vây quần trong hỗn loạn, cố tình bỏ qua một phần vô cùng quan trọng — Giờ phút này, bên trong động tác của Zeref hoàn toàn mang theo ý đồ thừa nhận quan hệ.

Lạc Lan căn bản không có ý thức được Zeref chỉ là đang kiểm tra thân thể của cô có được tốt hay không. Hoặc nên nói…… anh lại đang xác nhận thêm một lần nữa cô còn có thể biến ra năng lượng nữa hay không, cùng với khả năng có thể tan biến.

— Đây chính là thời gian dài như vậy đấy, khó có thể có được người thân thiết gần gũi với anh trong thời gian dài như lúc này……

「Không bao giờ có thể mất đi nữa –」

Nhưng Lạc Lan cũng không có nhận thấy được tình cảm đang đè nén của Zeref. Cô không ngừng giãy dụa ngược lại đưa tới việc Zeref đối với động tác này vô cùng bất mãn.

Nguyên nhân bởi vì anh bất an mà dựng lên hành động kích thích khiến cho người thiếu nữ kịch liệt phản kháng, động tác giãy dụa không ngừng của cô tạo thành trở ngại cho Zeref. Nhưng cô càng giãy dụa, càng khiến cho Zeref cảm thấy không thể tự khống chế được nóng nảy.

Mùi máu trên người Lạc Lan làm cho người ta căn bản không thể bỏ qua khiến cho ký ức hoàn chỉnh của Zeref chợt hiện lên rồi kết thúc. Hắc ám mấy trăm năm trước lại một lần nữa bao phủ xuống —

Trạng thái khôi phục như mấy trăm năm trước, Zeref không có tiếp thụ với bất kỳ sự đối nghịch nào. Động tác của người gọi là Pháp Sư Bóng Tối mạnh nhất lịch sử càng có vẻ thêm bá đạo cùng kịch liệt.

「… Không cho phép kháng cự…… Không cho phép kháng cự dù ở bất kỳ hình thức nào……」

Sự bất mãn của anh giống như hòn đá rơi vào trong hồ tạo thành những gợn sóng, một vòng lại một vòng, càng thêm mạnh mẽ. Mắt thấy người thiếu nữ dần dần kiệt sức mà không hề giãy dụa nữa, khóe miệng Zeref gợi lên một chút độ cong tàn khốc rồi lại thỏa mãn ngay cả chính anh cũng đều không ý thức được. Động tác của anh rất nhẹ nhàng và nhu hòa, nhưng cả người phát ra khí tức tối tămlại dẫn dắt ra sự hoảng sợ sâu nhất ở trong đáy lòng Lạc Lan.

Cho dù là bị lấy máu cũng được, suýt chút nữa bị biến thành nguồn năng lượng hoàn toàn tan biến cũng được, hay là sự đối đãi phạm pháp gì đó, Lạc Lan còn có thể đủ khả năng khống chế được cảm xúc của chính mình — Bởi vì, dù sao họ cũng đều là người ngoài.

Trải qua cuộc gặp mặt đầy đáng sợ như vậy thì cô còn thể ôm một chút hi vọng — Cô tin tưởng, Zeref nhất định sẽ đến.

Người bảo vệ duy nhất ở trong mắt cô lại làm ra chuyện như vậy…… Đã làm ra những hành vi quá đáng, làm tổn hại đến tâm nguyện của cô, Lạc Lan chỉ cảm thấy lớp phòng ngự cuối cùng của mình được gầy dựng nên bị đập phá một cách không thương tiếc.

Điều đáng buồn ở đây chính là hành vi của đối phương, chỉ đơn giản là lướt qua nhưng lại khiến cô không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì. Nước mắt ngập lên, nhưng trái lại cô đã dừng cả người đang run rẩy của mình, mạnh mẽ cắn môi dưới, không phát ra một chút âm thanh nào.

Trong thân thể suy yếu căn bản không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để biểu đạt. Lạc Lan tựa đầu để ở trên vách tường, trong hô hấp không thể nào thông thuận ngửi được một ít mùi máu cực nhạt thuộc về chính mình.

Không nghĩ muốn tỏ ra yếu kém.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ muốn tỏ ra yếu kém.

Ban đầu, sau khi về nhà, Lạc Lan dự định sẽ ở một mình tự mình điều chỉnh lại tâm trạng, liền không nghĩ muốn đem sự sợ hãi cùng với yếu đuối của mình cho người này nhìn thấy, càng trọng yếu hơn là không muốn để người này lo lắng— Ý nghĩ không muốn khiến người khác lo lắng này sớm đã biến mất sau khi cha mẹ cô qua đời, sau đó ở sâu tận trong gốc rễ cô đâm vào…… Cho dù Zeref xuất phát từ loại tâm tình nào làm ra loại hành động này…… Cô đều chán ghét điều này, dường như chỉ cảm thấy sự đau khổ này đang thương hại chính mình.

=====

Zeref không khống chế được ngoài ý muốn dừng lại.

Tất cả dường như khôi phục lại trạng thái như lúc ban đầu, chỉ ngoại trừ trên người truyền đến đau đớn làm cho người ta không phủ nhận cô vừa mới trải qua chuyện gì. Thân thể vốn dính sát vào lưng cô chợt cứng đờ, trong lúc đó ở bên tai, cô nghe được tiếng hít thở của Zeref cùng với hai cổ tay bị trói chặt bởi xiềng xích bỗng nhiên cùng nhau ngưng đọng lại —

“Lạc… Lan……?” Trong âm thanh của Zeref có khiếp sợ cùng bối rối, dường như vừa mới ý thức được anh rốt cuộc đã làm ra chuyện gì.

Kìm hãm trên người dần dần mất hẳn, cô từ trên vách tường chậm rãi trượt xuống, một lần nữa đã được Zeref tiếp đỡ trên tay — Không xong rồi…… Lúc này cô nên dùng loại biểu tình gì để đối mặt với người này bây giờ……?

Chỉ có trời mới biết bao nhiêu lâu…… Đã bao nhiêu lâu rồi cô không ở trước mặt người khác chảy nước mắt……

Cô không có quay đầu, cuối cùng sức lực đều được dùng để khống chế âm thanh muốn khóc của cô, nhưng tay của đối phương cầm lấy khuôn mặt của cô nhẹ nhàng đem nó quay lại. Lòng bàn tay của anh cọ xát lấy nước mắt ngưng đọng ở trên mặt cô.

Lạc Lan không biết ngay lúc đó chính mình rốt cuộc đã có biểu tình như thế nào, cô chỉ nhớ rõ khi đó, hai tròng mắt đỏ như máu của Zeref đã muốn rời đi, khôi phục lại là hai tròng mắt màu đen trong suốt bỗng chốc trợn to lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Tay Zeref run rẩy nâng mặt cô lên, rồi lại rụt trở về.

Sau khi đứng thẳng người, bất động hồi lâu, anh trầm mặc cuối xuống đem cô ôm lấy, bước nhanh đi vào phòng tắm. Sau khi đem bồn tắm đổ đầy nước ấm vào xong, Zeref kéo khăn tắm tạm thời bọc lấy người cô xuống, đem cô bế đi vào.

Hơi nước bốc lên từ trong bồn tắm khiến đầu óc Lạc Lan căng đau, khi rửa sạch thân thể, mỗi một lần đụng vào đều lộ ra vẻ thật cẩn thận, động tác mềm nhẹ không thể nào tưởng tượng nổi khiến cô cắn răng nhắm chặt hai mắt lại, bên trong hai mắt sưng lên lại vẫn như cũ tràn ra nước mắt, không có dấu hiệu dừng lại.

Động tác của đối phương ở trong trạng thái trầm mặc lâu dài bỗng nhiên ngừng lại, bị hơi nóng gần giống như là hơi nóng lòng bàn tay nhuốm lấy. Tay anh lại đặt lên trên mặt cô thêm một lần nữa.

“… Thực xin lỗi, tôi……” Zeref ý thức được căn bản không thể giải thích được hành vi của mình, anh dừng lại một chút, lại mở miệng thêm một lần nữa: “Đừng khóc.”

Lạc Lan im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Zeref gần như là lời sám hối.

“… Loại cảm giác suýt chút nữa mất đi gì đó quan trọng nhất, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được………” Dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ cho thật tốt, Zeref lại mở miệng: “Kể từ sau khi phát hiện ra thân thể phát bạo cùng với bị thế giới xua đuổi, mỗi thứ một bị mang đi…… Những sinh mệnh mà tôi quý trọng đều bắt đầu gia tăng lên để rồi tôi phải đeo trên lưng những tội lỗi và nghiệp chướng, cũng làm cho tôi không thể không chế được chính mình, bắt đầu phủ nhận ý nghĩa về sự tồn tại của mình. Hầu như mỗi một ngày tôi đều không ngừng suy nghĩ muốn được giải thoát…… Ở trong một cuộc sống như vậy, em đã xuất hiện……”

“Khi tôi không ý thức được, em liền biến thành một sự tồn tại quan trọng đối với tôi. Hôm nay, khi nhìn thấy nét mặt của em suýt một chút nữa tan biến, tôi……”

Zeref nói, vươn tay che một nửa mặt mình lại — Chỉ cần nghĩ ngay đến cảnh tượng lúc đó, cái loại đáng sợ này…… Cảm giác thân thể lại muốn phát bạo đang ở giữa trong lòng anh kêu gào, anh không thể dừng nói ra, đem cảm xúc không nên có này nhanh chóng đè nén xuống.

“…… Làm sách ma pháp của tôi, là vật thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi đã đồng ý cùng chung sống với em — Đây là lời hứa hẹn đơn phương của tôi…… Đã từng nói qua lời thề son sắt, hôm nay suýt chút nữa đã bị phá bỏ. Vào lúc đó, khi nhìn thấy sự tồn tại của thân thể em không được ổn định, lần đầu tiên tôi có cảm giác sợ hãi.”

「Chỉ khi cảm thụ được sự tồn tại của em, tôi không còn nghĩ đến sự bất an như vậy nữa……」

Chợt cảm thấy âm thanh mơ hồ như linh hồn từ sâu tận bên trong tỏa ra, điều này làm cho Lạc Lan cảm thấy trái tim đang đập nhanh lên — Đây là…… tiếng lòng của Zeref?

Loại cảm giác này không từng chỉ xảy ra có một lần, sau khi vừa mới bước vào cửa…… Hình như cũng đã từng nghe thấy qua?…… Là vì cùng chung ma lực với anh cho nên có thể nghe được tiếng trái tim anh đang đập?

Cho nên…… Âm thanh mơ hồ lúc trước mà cô nghe được, tất cả đều là tiếng lòng của Zeref sao?

Đối phương mang theo sợ hãi, bất an cùng hối hận, tình cảm không hề kìm nén, giữ lại, ở mỗi một âm tiết đều tiến vào trong đầu của cô, bỗng nhiên trong lòng của Lạc Lan khẽ động — Chẳng lẽ nói, lúc ấy ở Tháp Thiên Đường, sở dĩ Zeref sẽ xuất hiện đúng lúc ở trước mặt cô, cũng bởi vì nghe được âm thanh của cô……?

Người này không thể không khống chế được……

Cũng chỉ là bởi vì sợ hãi mất đi cô, cho nên mới dùng phương thức như vậy……

Lúc này Lạc Lan mới hiểu ra được — Vừa mới đây, Zeref làm những động tác cẩn thận như vậy, mỗi một lần đụng vào miệng vết thương của cô, là vì…… Sợ cô sẽ biến mất cho nên mới bất an?

Cảm giác được đối phương lại một lần nữa nhẹ nhàng nói ra câu “Thực xin lỗi”, sau đó đưa tay nhẹ nhàng để lên trên cổ cô — Chỗ đó bị anh không khống chế được chình mình mà ấn chặt lấy, hiện ra dấu vết màu đỏ ửng còn chưa có rút đi.

“… Không cần lại khóc.”

Nghe được lời nói gần như là lời sám hối này của anh, bỗng nhiên Lạc Lan thở thật dài. Ở dưới tình huống Zeref không khống chế được chính mình, đây là lần đầu tiên cô làm ra loại động tác lớn mật đến như vậy.

Cô vươn tay bao bọc lấy tay Zeref đang đặt tại sau gáy cô, hơi hơi nghiêng người một tí, một tay còn lại thì xoa mặt Zeref – Nhìn sơ qua, dường như anh hết sức kinh ngạc với động tác bất chợt như thế này của cô.

“Em ở ngay tại đây, không có biến mất.” Trong âm thanh của cô có chút khàn khàn không dể phát hiện ra sự thỏa hiệp trong đó: “Có anh ở đây, em sẽ không biến mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.