Mới về đến tiệm hoa, Tiểu Phương đã vội vàng chạy ra hỏi đầy quan tâm: “Ông chủ, trong nhà không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu xong thả thùng giấy trong tay xuống.
“Phù, vậy thì tốt rồi.” Tiểu Phương vỗ ngực, cười nói: “Em đã bảo mà ông chủ tốt bụng như thế, sao trong nhà lại có chuyện được chứ, chắc do anh suy nghĩ nhiều thôi.”
“Ừ.” Ôn Chấn Hoa mỉm cười, cũng không giải thích nhiều lời.
“Meo meo ” Tiếng mèo kêu khẽ vang lên trong cửa hàng, một cái đầu mèo màu đen chui ra từ bên trong thùng giấy như đang thăm dò cảnh vật bên ngoài.
“Oa mèo con ” Tiểu Phương ngạc nhiên thốt lên, cô ngồi xổm xuống nhìn con mèo đen trong thùng, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nó: “Đáng yêu quá đi “
Ôn Chấn Hoa cúi đầu nhìn hai sinh vật trước mắt, dặn dò: “Em trông con mèo này nhé, đừng để nó chạy, chờ tí nữa sẽ đưa nó tới trạm phục vụ.”
“Ok ” Tiểu Phương trả lời nhưng vẫn chưa ngẩng đầu, cô bế trực tiếp con mèo nhỏ màu đen lên, còn thì thầm gì đó với nó.
Ôn Chấn Hoa thấy thế chỉ lắc đầu cười, cậu cầm lấy hộp y tế đi vào toilet.
Dùng dung dịch ô-xy già rửa sạch vết máu trong lòng bàn tay, sau đó dùng bông gòn thấm nước, cuối cùng quấn thêm miếng băng gạc nhỏ để tránh nhiễm trùng, Ôn Chấn Hoa co duỗi ngón tay, bị dung dịch ô-xy già kích thích nên miệng vết thương hơi xót, còn chỗ khác thì vẫn bình thường, đoán chừng đến tối sẽ đóng vảy.
Vừa ra khỏi toilet, Ôn Chấn Hoa liền trông thấy cô gái vô cùng lôi thôi, chuyên chế tạo vũ khí sinh học đó lại đang ở trước cửa tiệm mình, còn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tiểu Phương, cậu hơi sửng sốt, cất hộp y tế vào lại tủ treo, sau đó đi tới cửa, cách Ngô Vịnh Khiết ba bước xa mới dừng lại: “Cô Ngô, cô có chuyện gì không?”
“Nó thật giống Hắc Tử.” Ngô Vịnh Khiết nhìn con mèo đen trong lòng Tiểu Phương, nói với vẻ kinh ngạc, “Chờ ta tìm được Hắc Tử, nhất định phải nói cho nó biết.”
“Hắc Tử?” Tiểu Phương nghe xong bèn ôm con mèo đến bên cạnh Ôn Chấn Hoa, “Ông chủ, cô ta là?”
“À, cô ấy chính là khách thuê nhà lầu 11 khu B lúc trước – cô Ngô Vịnh Khiết.” Ôn Chấn Hoa giới thiệu.
“Ah thì ra là chị ” Tiểu Phương khoa trương kêu một tiếng, “Chào chị, em là nhân viên của tiệm hoa Ấm Áp – Tiểu Phương, sống ở phía đối diện ạ.”
“Đôi mắt của nó và Hắc Tử đều là màu vàng.” Ngô Vịnh Khiết như hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Phương nói chuyện, chỉ có đôi mắt mê mang đang nhìn chằm chằm con mèo đen.
Con mèo trong lòng Tiểu Phương kêu lên một tiếng, nó chớp hai mắt to nhìn Ngô Vịnh Khiết ở phía đối diện.
“Thật sự rất giống a ” Ngô Vịnh Khiết nhìn cái vòng trên cổ con mèo, “Cái vòng cổ cũng giống y như đúc.”
“Lần trước anh gặp cô ta cũng vậy, em đừng để tâm.” Ôn Chấn Hoa liếc nhìn Tiểu Phương đang ngớ người, an ủi vỗ bả vai cô, sau đó nói với Ngô Vịnh Khiết: “Cô Ngô, cô nói Hắc Tử là chỉ mèo đen sao?”
“Đúng vậy a, sao anh biết?” Ngô Vịnh Khiết kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
“Thế thì đúng rồi, đây là con gái tôi nhặt được ở trên đường.” Ôn Chấn Hoa nói xong cho Tiểu Phương một ánh mắt, ý là bảo cô trả mèo đen cho Ngô Vịnh Khiết.
“A.” Ngô Vịnh Khiết ngơ ngác nhận lấy Hắc Tử, lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiểu Phương, “Con gái?” Lớn như vậy sao?
Vừa nhìn đã biết người này đang nghĩ gì, Ôn Chấn Hoa có chút dở khóc dở cười khoát tay áo, “Aiz Cô Ngô, con gái của tôi đang đi học, đây là nhân viên cửa hàng của tôi.”
Ngô Vịnh Khiết gật đầu, nói: “Cám ơn các người đã giúp Hắc Tử tìm được đường về nhà, con gái của anh trông như thế nào, lần sau Hắc Tử sẽ tặng quà cho cô bé.”
“Cô Ngô, không cần khách khí như thế đâu.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu cười.
“Không phải tôi, là Hắc Tử.” Ngô Vịnh Khiết chỉ con mèo trong lòng rồi nói với vẻ cường điệu.
“Được được được, là Hắc Tử.” Ôn Chấn Hoa thỏa hiệp, nói đến con gái bỗng ánh mắt cậu nhu hòa thêm vài phần, “Con gái của tôi rất đáng yêu a, đúng rồi, trong tiệm có ảnh chụp của con bé, cô có thể vào xem.” Nói xong cậu nghiêng người để Ngô Vịnh Khiết vào trong tiệm.
Dưới một loạt con dấu nhỏ, phía trên ngăn tủ là một bức ảnh chụp treo tường, là ảnh chụp một nhà ba người, cậu chỉ vào bức anh, cười vô cùng xán lạn: “Đây chính là con gái tôi.”
Ngô Vịnh Khiết ôm Hắc Tử nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát mới nói: “Con gái của anh thật đáng yêu.”
Ôn Chấn Hoa cười nhạt không nói, đương nhiên con gái bảo bối là đáng yêu nhất.
…...
Đến chiều, Đường Tường Hi chạy tới trường học đón con gái đúng giờ.
Ôm Đường Ôn Đế ra bãi đỗ xe, Đường Tường Hi lên tiếng: “Ôn Đế, đợi lát nữa về nhà phải ngoan ngoãn a, ăn cơm chiều xong phải mau làm bài tập, sau đó cất kỹ đồ chơi, đi ngủ.”
Đường Ôn Đế ngoan ngoãn gật đầu, bé đưa tay xoa lên má daddy, chu cái môi nhỏ nhắn thổi thổi: “Daddy, nơi này còn đau không?”
“Không đau chút nào cả hành động của papi sáng nay còn gọi là ‘đánh yêu’ ” Đường Tường Hi nhếch miệng cười, “Daddy dạy con một câu, ‘Đánh là thương, mắng là yêu’.”
“Là có ý gì ạ?” Đường Ôn Đế còn nhỏ nên chưa thể hiểu được.
“Ừm nói thế nào đây.” Đường Tường Hi cẩn thận đặt con gái vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho bé, sau đó ngồi về chỗ người lái, thắt dây an toàn, cắm chìa khóa vào ổ, “Con thấy đấy, giữa con người, chỉ có những người thân gần gũi thì mới không cố kỵ mà để lộ ra bản tính thật, bởi vì họ biết, đối phương sẽ không vì mình làm như vậy mà bỏ đi, mà papi của con làm như vậy, còn vì nguyên nhân daddy sơ sót hại chúng ta không tìm thấy bảo bối Ôn Đế, cậu ấy có bao nhiêu lo lắng sợ hãi sẽ có bấy nhiêu tức giận, hơn nữa khi papi đánh daddy còn thấy đau trong tâm hơn a, con không thấy lòng bàn tay papi còn đau hơn ư?”
“Đúng vậy a ” Đường Ôn Đế gật đầu, bé vội vàng bảo chứng: “Sau này con nhất định ngoan ngoãn đến trường, không để papi và daddy lo lắng.”
“Ừ Ôn Đế thật ngoan.” Đường Tường Hi xoa đầu con gái, khời động xe rời khỏi bãi đỗ.
Trở về tiểu khu, Đường Tường Hi và con gái vừa hô “Papi (cục cưng) chúng ta về rồi ” vừa đổi giày vào trong nhà.
Ôn Chấn Hoa giống như thường ngày, đeo tạp dề đi tới đi lui ở phòng bếp làm bữa tối, thản nhiên nghe tiếng cũng không đáp lại.
Hình như vẫn còn tức giận, hai cha con khổ sở liếc nhau, Đường Tường Hi và Đường Ôn Đế cũng không dám lỗ mãng, tự biết điều mà ngoan ngoãn chạy đến phòng khách làm việc.
Tới giờ ăn cơm, hai người mang theo vẻ tươi cười ngồi vào vị trí ngay ngắn, cho dù bữa tối là những món bình thường hai cha con không thích ăn, trứng luộc cùng thịt bò xào ớt xanh.
Đường Tường Hi rất tự giác gắp trứng luộc vào bát, cắn một miếng ngon lành rồi nuốt xuống, cười nói: “Ha ha ha, Chấn Hoa, tài nấu nướng của cậu lại cao lên, ăn ngon thật a.”
Đường Ôn Đế thấy thế, bé nhăn mặt gắp một miếng ớt xanh, giống như tráng sĩ tiêu trừ quân địch mà nhét nó vào trong miệng, sau đó nhanh chóng và miếng cơm to, gật đầu phối hợp.
“Vậy anh ăn nhiều chút đi.” Ôn Chấn Hoa trừng mắt nhìn Đường Tường Hi một cái, sau đó đưa nhanh bát canh cho con gái, “Ôn Đế ăn từ từ thôi con, cẩn thận nghẹn.”
Trên mặt Đường Tường Hi tràn đầy vẻ đau khổ, hâm mộ nhìn con gái, hắn cũng muốn uống canh a a a ——!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: daddy khốn khổ bắt đầu ghen với con gái.