Cơn giận trong lòng Ôn Chấn Hoa đã sớm tiêu hơn một nửa, hiện tại làm mặt lạnh chẳng qua là để hù Đường Tường Hi thôi, nếu không với tính nết của người này, đoán chừng mấy ngày sau sẽ vứt chuyện đó ra sau đầu, cho nên cậu quyết định thản nhiên liếc Đường Tường Hi một cái, vén tay áo lên chuẩn bị rửa bát.
“Tôi còn đang tắm mà!” Ôn Chấn Hoa vội vàng chuyển tầm mắt lên mặt hắn.
“Vậy tắm cùng nhau đi” Đường Tường Hi công khai đặt tầm mắt trên người Ôn Chấn Hoa, con ngươi bỗng trầm xuống, quả nhiên quyến rũ hơn cả trong tưởng tượng, hắn tiến lên với hơi thở dồn dập, cầm lấy khăn lau đã ướt nhẹp trong tay cậu, cười nói: “Tay cậu đang bị thương, nào, tôi giúp cậu, kì lưng trước nha.”
Vì bên tay trái có một vết thương, nên Ôn Chấn Hoa phải đeo bao tay chống thấm nước, nhưng mà cậu đâu có nói là cần người hỗ trợ a.
“Không, tôi không cần…”
Đường Tường Hi không để cậu có cơ hội từ chối, đã nhanh chóng ra tay bóp sửa tắm thoa lên lưng cậu, bắt đầu xoa nắn.
Da thịt trần trụi trơn bóng được lòng bàn tay nóng bỏng cọ xát, một dòng điện lưu tê dại men theo cột sống phóng thẳng lên não bộ, cơ thể Ôn Chấn Hoa run lên từng đợt, tức khắc toàn thân bắt đầu co cứng, không dám giãy dụa nữa.
Cái tay chuyển động phía sau đang xoa từ bả vai rồi lấn lá xuống ngang hông, toàn bộ thân thể đều bị bao vây trong trạng thái tê dại khiến Ôn Chấn Hoa phải khổ sở lắm mới kìm nén được ham muốn rên rỉ, cậu cắn môi không dám mở miệng.
Thế mà Đường Tường Hi ở đằng sau lại càng hăng hái, tay dùng sức xoa nắn rồi dần mò xuống phiến mông căng vểng, “Cục cưng tha thứ cho tôi nha đi mà”
Xem như anh lợi hại, Ôn Chấn Hoa nhanh chóng gật đầu, vô lực đẩy bàn tay hắn ra, tiến lên vài bước mở vòi hoa sen tẩy sạch sữa tắm trên cơ thể.
Có chuyển biến thì nên dừng đúng lúc, Đường Tường Hi đã nhận được thành quả còn ăn được không ít đậu hũ mềm, hắn cười híp mắt, cảm thấy chưa đủ nên tự vuốt ve lòng bàn tay mình, còn quang minh chính đại nhìn Ôn Chấn Hoa đang kỳ cọ thân thể.
Ngoài cửa phòng tắm là sự tĩnh lặng, đột nhiên Ôn Chấn Hoa quay lại mở cửa, thấy bên trong là Đường Tường Hi cùng vẻ mặt đắc ý, cậu dịu giọng nói: “Đúng rồi, nếu anh đã thành tâm nhận sai thì, đêm nay hãy giặt sạch quần áo vừa thay, tiện thể cọ sạch sẽ bồn cầu trong nhà, tiếp đó phải tuần tra khu xã một tuần.” Cậu ngừng một lúc, còn không thèm đếm xỉa gì tới Đường Tường Hi sắp hoá đá, liền tống cho hắn một lời chúc phúc, “Tắm vui nhé.” Cuối cùng là khẽ đóng cửa phòng tắm lại.
Sau khi giặt quần áo và cọ rửa bồn cầu xong, Đường Tường Hi lại tắm thêm lần nữa. Vác theo cái thắt lưng rã rời trở về phòng ngủ thì thấy Ôn Chấn Hoa đã ngủ say.
Nhìn ai đó trong lúc ngủ mơ mà khoé miệng hơi cong lên, Đường Tường Hi mỉm cười, cúi người hôn lên bờ môi cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, còn cọ đầu vào gáy người ta mấy cái rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Ôn Chấn Hoa tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp, sửng sốt vài giây mới đẩy Đường Tường Hi ra.
“Cục cưng chào buổi sáng” Đường Tường Hi ngáp một cái, hắn cũng đã thức dậy, nhưng không có ý định rời giường.
“Chào buổi sáng.” Ôn Chấn Hoa lên tiếng, chợt nhớ tới một chuyện: “À đúng rồi, hôm qua quên chưa hỏi, chuyện chỗ sở vụ của anh không có việc gì chứ? Có tổn thất vật gì không?”
“Không có việc gì” Đường Tường Hi xua tay, vẻ mặt thoải mái, nói: “Chẳng qua là thoát khỏi một khách hàng khó tính không thành thật thôi ấy mà.”
Ôn Chấn Hoa cẩn thận soi kỹ sắc mặt hắn, không thấy vẻ gượng gạo, trong lòng mới đỡ lo lắng, cậu đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Đường Tường Hi nhắm mặt lại nghĩ muốn tiếp tục ngủ một giấc, thế nhưng mong muốn của hắn đã nhanh chóng tan tành.
“Leng keng ” “Leng keng leng keng ” “Leng keng ” “Leng keng leng keng ” “Leng keng ” “Leng keng leng keng “
Rốt cuộc tiếng chuông cửa kêu liên miên không dứt cũng khiến Đường Tường Hi mất kiên nhẫn, hắn khoác áo ngủ đi ra ngoài: “Ai vậy a, mới sớm ra đã.”
Ôn Chấn Hoa cũng vừa lau xong mặt mũi bước ra từ trong wc, Đường Ôn Đế mắt nhắm mắt mở ngó đầu ra: “Papi daddy, là ai vậy ạ.”
“Để papi ra xem.” Xoa đầu con gái, Ôn Chấn Hoa chạy đi mở cửa.
Ôn Chấn Hoa vội vàng giơ hai tay lùi ra sau ba bước, căng thẳng nói: “Ah, Cô Cổ, sớm thế này cô có chuyện gì không?”
“Quản lý Nhà chúng em bị trộm” chắc do cô ta quá đẫy đà, nên động tác kéo góc áo Ôn Chấn Hoa rất chậm chạp, cô ỏn ẻn khóc lóc kể lể.
“Hả?” Ôn Chấn Hoa cứng người, lên tiếng hỏi.
Sáng hôm nay em tỉnh lại, phát hiện đồ đạc các thứ bị vất lung tung trên sàn phòng khách, trong nhà không có chỗ nào là không bị lục lọi.” Cô ta nắm tay để trước ngực “Em sợ lắm, người đầu tiên nghĩ đến có thể bảo vệ em chính là quan lý ah ”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: papi và daddy kỹ năng ai cao hơn nào