[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 9: Nón phân loại. Rắn nhỏ Harry Potter???



Học sinh năm nhất nhanh chóng băng qua hồ. Hogwarts ngày càng gần trong tầm mắt. Gilette nhìn toà lâu đài đến lặng người. Nó không giống như những toà lâu đài trong truyện cổ tích cho lắm, nó to lớn hùng vĩ và cổ kính. Nó đã như vậy qua hàng ngàn năm. Có những toà tháp cao, những cây cầu vắt ngang qua những dãy nhà, ở phía xa xa cô còn loáng thoáng nhìn thấy cây liễu roi nổi tiếng và những cột gôn của sân Quiddich. Toà lâu đài Hogwarts là cả một kì quan, Gilette cảm thấy thật may mắn khi có thể quan sát nó gần đến vậy, chân thật đến vậy.

Thuyền nhanh chóng cập bến, lũ trẻ háo hức ùa lên bờ. Bác Hagrid quay lại ngó nghiêng những con thuyền để đảm bảo không thứ gì bị bỏ sót và quả thực đó là một việc làm đúng, bác túm được con ếch Trevor của Neville trong một khoang thuyền nào đó, thằng bé mừng phát khóc, cảm ơn lão khổng lồ rối rít. Bác chỉ phẩy tay cho qua trước vẻ mặt cảm kích của thằng bé, nhưng qua khoé môi của cong lên của bác Gilette nhận ra là Hagrid đang vui vẻ lắm.

Lão khổng lồ cầm đèn đi trước, bọn trẻ chỉ việc lục tục đi theo ánh đèn của bác xuyên qua một lối đi trong núi đá để đến con đường bằng phẳng hơn dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm xương nằm ngay dưới bóng toàn lâu đài.

Bác Hagrid đứng chờ cho bọn trẻ bước qua những bậc thềm đá, tụ tập trước cái cổng khổng lồ bằng gỗ sồi. Bác hỏi:

- Các cháu đủ hết rồi cả chứ? Cả cháu nữa, con cóc của cháu còn đó chứ? Tốt lắm.

Rồi lão khổng lổ giơ nắm tay lên đấm mạnh vào cánh cổng toà lâu đài ba lần.

Cánh cổng dần dần mở ra, lũ trẻ háo hức ngó nghiêng, hi vọng có thể ngó thấy được thứ gì đó hay ho, kì dị. Nhưng không, sau cánh cổng chỉ có một bà phù thuỷ cao lêu nghêu, mặt nghiêm nghị, mặc áo chùng màu xanh ngọc bích đứng ngay đó.

Bác Hagrid giao lũ học sinh năm nhất cho bà, người mà bác gọi là giáo sư McGonagall. Bà dẫn bọn trẻ băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Gilette nghe thấy vọng qua mấy bức tường âm thanh ồn ào của cả trăm giọng nói. Harry hích cô:

- Cả trường hẳn phải ở trong đó. - Thấy Gilette gật đầu, cậu nhóc nói tiếp. - Vậy giáo sư đang dẫn chúng ta đi đâu đây?

Gilette chưa kịp trả lời thì bọn trẻ đã bước vào một căn phòng nhỏ trống rỗng. Giáo sư McGonagall lên tiếng, thuyết giảng điều mà năm nào bà cũng nói với lũ học sinh năm nhất. Bà nói về việc phân loại nhà, việc cộng điểm trừ điểm và Cúp nhà.

Nghe đến phân loại, lũ trẻ đều có vẻ hơi lo lắng, trừ Gilette và Draco. Mặt Harry thì tái nhợt, trông nó như thể vừa nuốt phải một đống sên. Trước khi Gilette kịp lên tiếng an ủi cậu nhóc thì Draco đã nói:

- Không cần phải sợ đâu, chỉ là đội một cái nón dơ hầy lên đầu và đợi nó tuyên bố nhà của mình thôi.

Nghe vậy trông Harry có vẻ khá hơn một tí, còn Ron tức tối nói:

- Vậy mà anh Fred nói như thể mình phải tẩn nhau với một con rồng.

Draco khịt mũi, Gilette cười nói:

- Draco nói đúng đấy, không nghiêm trọng tới vậy đâu. Và Harry, bồ không cần lo bị trả về, chuyện nhầm lẫn gì đó chưa từng xảy ra ở Hogwarts đâu.

Nghe vậy, Harry liền vui vẻ lên, nó nhìn Draco và Gilette đầy cảm kích nói:

- Cảm ơn mấy bồ!

Draco lại khụt khịt mũi, thằng nhóc chẳng nói gì nhưng với kinh nghiệm làm bạn bao năm, Gilette biết thằng nhóc đang lúng túng và vui vẻ lắm.

Đột nhiên, hàng tá ma xuyên qua tường xuất hiện trong tầm mắt bọn trẻ. Chúng gần như trong suốt và đang sôi nổi trò chuyện về con ma Peeves quậy phá. Nhiều đứa hét lên hoảng sợ.

Một con ma to béo phát hiện ra lũ trẻ, nó hỏi:

- Lính mới hả? Chờ phân loại đúng không? Hi vọng các em sẽ về Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà, cũng từ lâu lắm rồi.

Gilette nhìn mấy con ma đầy hưng thú. Đây là lần đầu tiên cô thấy ma đấy.

- Ê! Draco, mấy con ma đó trông hay nhỉ? Làm sao mà người ta trở thành ma vậy?

Draco có vẻ chẳng thích mấy con ma lắm, cậu nhóc trả lời:

- Tớ chẳng thấy nó hay ho chỗ nào. Và người ta sẽ hoá ma khi mà người ta chết đi với công việc hoặc tâm nguyện còn dang dở hoặc đơn giản hơn là không cam lòng chết đi. Thế là người ta bị chấp niệm của mình kéo trở về dương thế.

Gilette gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Bộ ba vàng cũng dỏng tai lên tò mò nghe Draco nói. Hermione hỏi:

- Rồi họ cứ như vậy hoài hoài hả?

Draco nhún vai:

- Chắc vậy, tớ chẳng biết nữa.

Một tiếng "Rầm" vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn trẻ. Giáo sư McGonagall đã quay lại. Mấy con ma vội vã chui trở lại mấy bức tường. Bà nhìn bọn học sinh tuyên bố:

- Lễ phân loại bắt đầu!

Bọn trẻ sắp hàng một đi theo bà ra khỏi phòng, băng qua hành lang, băng qua mấy cánh cửa, tiến vào Đại Sảnh Đường rộng lớn. 

Đó là một nơi tuyệt diệu. Trần nhà cao vút được yểm bùa cho giống như đang thông ra bầu trời đầy sao bên ngoài. Cuối phòng là dãy bàn cho giáo sư và phía dưới là bốn dãy bàn đầy nhóc học sinh. Trước mặt các giáo sư là một cái nón rất cũ và dơ hầy được đặt trên một cái ghế.

Bọn trẻ băng qua các dãy bàn để đến chỗ cái nón. Tất cả học sinh các nhà nhìn chòng chọc vào chúng nó khiến Harry phát lúng túng còn Draco ưỡn ngực kiêu ngạo như một con bạch khổng tước.

Giáo sư McGonagall để bọn trẻ đứng thành hành ngang trước cái nón. Cái nón dơ hầy cũ kĩ vặn vẹo, nó bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc sảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các ngươi cứ đội nón hoa

Mũ cối mũ nồi tuỳ thích

Không sao ta đây chấp hết

Nón ta, phân loại Hogwart

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy trải đầu và vuốt tóc 

Đội lên ta nói cho nghe

Người nào vô Griffidore

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiên trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin đúng người chính trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hay Slytherin cũng thế

Dạy cho đa mưu túc trí

Làm sao miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai? Ở nhà nào?

Hãy bình tĩnh, đội lên nào!

Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài ca dài lê thê của cái nón, cả sảnh đường vỗ tay như sấm. Cái nón cúi mình chào như một danh ca sau buổi biểu diễn. Draco thì thào với cả bọn:

- Tớ nghe nói năm nào cái nón ngu ngốc đó cũng hát hò. Nó tiêu phí cả năm trời để chế ra bài hát cho ngày khai giảng, cái ngày duy nhất mà nó không vô dụng.

Harry nhìn chằm chằm cái nón vá chằng vá đụp, nói:

- Cũng đúng thôi, khi mà cậu nằm yên một chỗ cả năm trời thì cậu cũng phải kiếm cho ra cái gì để mà giết thời gian chứ.

Gilette gật đầu đồng ý:

- Giá mà nó dành cái thời gian đó để tìm cách tân trang bản thân. Đột nhiên tớ có chút không muốn đội nó lên đầu.

Hermione cười: 

- Thông cảm chút đi, Gil. Nó đã ở Hogwarts cả ngàn năm rồi. 

Ron chẳng có tâm trạng đâu mà tham gia đàm luận về cái nón cùng các bạn. Chắc nó đang nghĩ đến khung cảnh hãi hùng khi mà nó không được vào Griffindore, mặt thằng bé xanh lét.

Giáo sư McGonagall lên tiếng sau khi tràng vỗ tay đã ngớt, bọn trẻ vội chấm dứt cuộc tán gẫu về cái nón.

- Khi ta gọi đến tên ai thì làm ơn nhanh chóng bước lên đội nón. Đầu tiên, Hannah Abbott.

Một cô bé bước lên, chụp cái nón phân loại sụp xuống tới mắt. Một lát sau, cái nón hô lên:

- Hufflepuff!

Cô bé gỡ nón ra, vui vẻ chạy tới dãy bàn nhà mình, nơi các đàn anh đàn chị đang vỗ tay chào đón nó.

Lễ phân loại cứ như vậy tiếp diễn. Khi giáo sư đọc đến tên Hermione, cô bé có vẻ hồi hộp, Gilette vỗ vai cô an ủi, Hermione nhìn lại cô đầy cảm kích rồi bước lên bục.

- Griffidore!

Cái nón hô to. Hermione sung sướng chạy về dãy bàn nhà Griffindore, cô bé nhìn Gilette ra dấu khích lệ. Cô cười đáp lại. Gilette biết thừa khả năng cô vào Griffindore gần như bằng không. Mà có cho cô cũng chẳng vào, cô vẫn thích Slytherin hơn. Nhưng cô vẫn là bạn với bộ ba vàng thôi, ai bảo rắn không thể chơi với sư tử chứ.

Lại vài cái tên nữa được hô lên, Draco được phân vào nhà Slytherin, Ron vào Griffindore, mọi thứ bình thường, cho đến khi...

- HARRY POTTER!

Cả Đại Sảnh Đường một giây trước còn ầm ĩ, một giây sau lặng ngắt như tờ, Gilette còn nghe rõ mồn một tiếng tim đập của từng người. Sau sự im lặng kéo dài, là bùng nổ.

- Giáo sư vừa nói Potter phải không?

- Có nhầm không vậy?

- Là thật à?

- Là Harry Potter sao?

Mọi thứ trở nên hỗn loạn, người ta cứ cố ngỏng đầu lên mà nghía cho bằng được Harry khiến cậu nhóc ngượng chín mặt. Gilette cho cậu một ánh mắt khích lệ. Harry gật đầu với cô rồi lê những bước chân cứng ngắc lên bục.

Với cái nón che hết mắt, Harry ngồi trên ghế, cả trăm ánh mắt nhìn chòng chọc vào nó. Gilette tinh ý phát hiện ra thằng bé không lẩm bẩm cầu xin đừng nhét nó vô Slytherin như trong truyện. Harry nghĩ điều đó trong đầu chăng? Gilette cũng không tiếp tục nghĩ nhiều về vấn đề này. 

Từng giây trôi qua, không chỉ Harry mà cả Đại Sảnh Đường, từ học sinh cho tới giáo viên đều căng thẳng. Tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc cứu thế chủ sẽ thuộc về nhà nào, tất cả trừ Gilette. Cô biết thừa kiểu gì mà Harry chẳng về nhà Gri...

- Slytherin!

Cái nón hô lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Gilette. Cô nghẹn họng trân chối nhìn Harry vui vẻ giở nón đi về phía dãy bàn Slytherin, nơi mà Draco đang vỗ tay đầy sung sướng và đắc thắng. Harry ngồi xuống cạnh Draco, hai đứa nhóc bắt đầu bàn tán sôi nổi, vài thành viên khác của nhà Slytherin chốc chốc lại tới đế bắt tay làm quen Harry. Bên dãy bàn Griffindore, Hermione và Ron có vẻ hơi tiếc nuối nhưng rồi cũng vui vẻ trở lại, vẫy tay với Draco và Harry. Trên phía dãy bàn giáo viên không ít người sững sờ, đặc biệt là cụ Dumbledore và giáo sư Snape. Còn Gilette, đầu óc cô bị đơ luôn rồi!

Cứu thế chủ vào nhà Slytherin á? Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao có thế!

Gilette cố ép cái đầu cô bình tĩnh lại để suy nghĩ cho ra rốt cuộc là sai ở đâu. Cô nhớ cái nón phân loại từng thuyết phục Harry vào nhà Slytherin nhưng thằng bé kiên quyết không đồng ý nên cuối cùng mới về Griffindore. Nếu Harry không hề ghét Slytherin và không xin xỏ gì cả thì sao? Thôi xong rồi! Cô hiểu rồi. Bài diễn thuyết của cô có sức ảnh hường ngoài ý muốn nên đã tiêu trừ thành kiến về Slytherin của Harry, lại thêm làm bạn với Draco. Thôi xong, cô gây hoạ rồi. Cô đâu dè sự tình sẽ thành như vậy. Bây giờ Harry mà là rắn nhỏ thì mọi chuyện cuối cùng sẽ ra sao nhỉ? 

Sau một hồi choáng váng, Gilette bình tĩnh lại, Harry vào Slytherin chưa chắc đã là chuyện xấu...

- Gilette Gray! Ai là Gilette Gray mau bước lên!

Gilette giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ của bản thân. Hoá ra giáo sư McGonagall đã đọc tên mấy lần mà cô không để ý. Cả đại sảnh nhốn nháo không khác gì lúc Harry được gọi tên.  Một ai đó hét lên:

- Tìm cô bé nào tóc xám đi! Đó là tiểu thư nhà Gray!

Cả lũ năm nhất xôn xao nhìn quanh. Một cậu bé năm nhất huých cô thì thầm:

- Bồ là Gray phải không?

Gilette gật đầu rồi vội bước lên bậc thềm bỏ lại đằng sau tiếng hét của thằng nhóc:

- Trời! Là thật sao?

Gilette nói với giáo sư McGonagall đang cau mày không vui:

- Xin lỗi giáo sư, con đã không để ý.

Giáo sư gật đầu với cô:

- Con mau đội nón lên.

- Vâng ạ.

Nói rồi Gilette nhanh chóng bước lại, chụp cái mũ lên đầu, một giọng nói vang lên bên tai cô:

- Chà, một trí tuệ phi thường. Thú vị đấy! Lâu lắm rồi ta mới thấy một cái đầu cự quái như vậy. A, một trái tim dũng cảm và kiên định. Ta biết phải làm gì với ngươi. Ngươi có nguyện vọng gì không? Ôi khoan đã! Ta vậy mà không thể nhìn thấu ngươi. Thật kì lạ!

Gilette nghe cái nón lảm nhảm đến phát chán, cô nghiến răng thì thầm:

- Làm việc của ngươi thôi, đừng lắm chuyện nữa.

Cái nón chẳng có vẻ sợ sệt chút nào:

- Chấc, người gì mà chán ngắt. Nếu ngươi đã muốn chấm dứt vậy thì... - Cái nón hô to. - Slytherin!

Lũ rắn con gào lên đắc thắng. Gilette ngay lập tức vứt cái nón xuống khỏi đầu, giảo bước về phía bàn Slytherin. Harry và Draco đã chừa sẵn một chỗ cho cô. Thầy Snape mỉm cười nhìn cô, rồi lại tiếp tục nhìn chòng chọc vào Harry khiến thằng nhóc lạnh gáy. Harry ngẩng đầu lên để ngó thầy Snape một cái sau đó nó rên lên đau đớn và xoa xoa cái sẹo trên chán. Nó quay qua Gilette hỏi:

- Giáo sư ngồi cạnh giáo sư Quirell là ai vậy?

- À, đó là thầy Snape, bậc thầy độc dược, chủ nhiệm nhà chúng ta và là cha đỡ đầu của tớ.

Harry gật đầu rồi tiếp tục ngó ông thầy nhưng ông chẳng quay qua nhìn nó thêm một lần nào nữa.

Gilette không để tâm đến Harry nữa, một lúc nào đó, cậu nhóc rồi sẽ nhận ra sự hy sinh của thầy Snape thôi. Cô ngó nghiêng xung quanh và nghe thấy các nhà khác rên siết:

- Thật không thể tin được! Slytherin có cả Harry Potter lẫn tiểu thư nhà Gray! Thật bất công!

Cô còn nhìn thấy Percy đấm mạnh xuống bàn, Hermione và Ron nhìn cô đầy tiếc nuối. Gilette cười trấn an hai đứa. Cho dù là rắn hay sư tử chúng ta vẫn là bạn mà, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.