[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

Chương 10: Mua sắm (2)



Edit: Yun Haku

Draco nghiêng đầu nhìn lướt qua, trên mặt càng cao ngạo hơn, đem cằm nâng cao lên một chút, có thể đã vượt qua bốn mươi lăm độ rồi!

Cậu bé kia chắc cũng biết quần áo trên người không hợp hoàn cảnh, dũng khí nói “Chào hai bạn, các bạn cũng đến trường Hogwarts học sao?”

Draco vô cùng kiên định không thèm quay người lại.

“Đúng thế” Thấy vậy tôi vui vẻ đáp.

Cậu bé thở ra một tiếng “Việc này thật sự rất thần kỳ, phải không?”

Đầu của Draco đã vượt qua chín mươi độ rồi.

“Ừ” Tôi gật đầu.

Cậu bé đó hình như còn muốn nói thêm chuyện gì nữa.

“Chúng ta xong rồi, nhỏ ngốc, đi nhanh lên, ba còn đợi chúng ta” Draco đi đến, hơi khó chịu nói.

“A!” Tôi cười xin lỗi cậu bé, nhảy xuống ghế, nhanh chóng đuổi theo Draco.

“Gửi tới biệt thự dòng họ Malfoy, dùng loại vải tốt nhất…” Draco vừa đi, vừa nói với bà Malkin đi bên cạnh.

Bà Malkin mỉm cười tủm tỉm gật đầu.

Lucius đã mua được hai bộ sách giáo khoa năm nhất, tay cầm cây gậy có hình đầu rắn đứng trước cửa chờ.

“Ba!” Draco bất an lên tiếng, khuôn mặt đỏ ửng.

“Được rồi, chúng ta chỉ còn đũa phép” Lucius gật đầu “Những cái khác mẹ con sẽ mua về”

“Vâng, ba!” Draco chỉnh thắt lưng, ngoan ngoãn đáp.

Lucius cười nhìn tôi, sau đó dẫn đầu.

Draco kéo tôi đi theo.

Vừa đẹp, mười tấc anh, gỗ sơn tra, lông độc giác, màu nâu nhạt.

Mười sáu tấc anh, gỗ tử đàn, lông phượng hoàng, tôi gật đầu vừa lòng, cảm thấy cầm nó thuận tay hơn rất nhiều, hơn nữa nó cũng dài vừa phải, lúc vung đũa cũng có chút khí thế!

“Đúng vậy, đúng vậy, mỗi cây đũa phép đều là có một không hai… Có độ dài khác nhau, sức mạnh cũng khác nhau, dĩ nhiên việc khống chế cũng không dễ…”

Đây là chủ tiệm quái dị kia nói.

Vừa rời khỏi tiệm đũa phép tôi đã đem lời nói của ông chủ tiệm ném đi khỏi đầu, bởi vì hắn cũng nói với Draco y chang như thế, tôi nghĩ, chắc ông ta nói với khách hàng của mình như vậy hết!

“Còn muốn khoe khoang đến lúc nào, nhanh thôi!” Draco nhỏ giọng nói.

Tôi nhún vai, đem đũa phép để vào trong cái túi bên hông, sự thích ứng của con người thật sự đáng sợ, bây giờ tôi đã quá quen thuộc với kiểu nói đáng ghét của Draco rồi!

Cái túi nhỏ này là Lucius tìm mua cho tôi và Draco, không biết làm từ cái gì mà bên trong có không gian để bỏ các quyển chú ngữ và một vài thứ liên quan, để ở bên hông làm quần áo bắt mắt lên, ít nhất là đối với tất cả các lễ phục không có ảnh hưởng gì, bởi nó không quá to, nhưng lại có thể cất không ít đồ, còn cất bao nhiêu thì tôi không rõ, nhưng mà bỏ năm mươi, sáu mươi cây đũa phép vẫn đủ. Hơn nữa không cần lo lắng sẽ quên đem đũa phép hay gì đó, tóm lại mỗi lần thay quần áo, nó đều dính lên quần áo của tôi, lúc đầu tôi vô cùng kinh ngạc, vì vậy Draco đã cười tôi suốt.

“Tốt lắm, cầm tay của ta, chúng ta trở về thôi!” Lucius nhìn hai chúng tôi nói.

“A, không, ba, chúng ta có thể trở về bằng lò sưởi…” Draco trừng mắt nói.

“Chú ý đến dáng vẻ của mình, con trai, chúng ta phải nắm lấy thời gian!” Lucius kéo dài giọng.

Tuy rằng không hiểu tại sao, tôi cũng ngoan ngoãn cầm lấy cánh tay còn lại của Lucius.

“Sharon bé bỏng, con cầm chặt tay ta vào!” Lucius dịu dàng nhắc nhở.

Vừa nói xong, một khoảng thời gian trời đất lung chuyển, sau đó tôi cảm thấy mình đang ở trong một cái đường hầm nhỏ, khiến lục phủ ngũ tạng đều dâng lên cảm giác buồn nôn.

“Nôn……”

Tôi đứng bên cạnh thân cây nôn.

Draco đương nhiên cũng không thoải mái, khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười vui sướng khi thấy tôi như vậy, còn cố ý lui về sau mấy bước.

“Con không sao chứ?” Lucius đi đến hỏi, tay chuẩn bị giúp tôi vỗ.

“Ba, để con chăm sóc cho Sharon cho, ba đi làm việc của mình đi ạ!” Draco nhanh chóng đến trước Lucius, nói.

Tên này tuyệt đối là cái kẻ cuồng cha, tôi vỗ nhẹ vào ngực, cố ý làm cho mình dễ chịu một chút.

“Được rồi, chuẩn bị một ly hồng trà, cái này có thể khiến em họ của con dễ chịu hơn” Lucius gật đầu “Sharon bảo bối, ta vào trước! Chịu đựng thêm vài lần nữa sẽ quen, không có gì cả…”

Tôi nôn được năm phút thì mới bình thường lại.

Lucius dặn dò Draco vài câu sau đó rời khỏi.

“Không được làm ba mất thời gian!” Draco trợn mắt nhìn tôi.

Tôi nằm lên sofa, không thèm trả lời. Đúng hơn là chẳng còn chút sức nào.

Enma gửi đến một bức thư, bảo tôi tiếp tục ở biệt thự dòng họ Malfoy, học Draco vài cái chú nữa, trước khi khai giảng Enma sẽ đem tôi về nhà.

Tôi không biết đây là tin tốt hay xấu nữa!

Mấy ngày sau, Narcissa bớt ít thời gian ở bên cạnh xem Draco và tôi dùng đũa phép mới quyết đấu một trận.

“Này, em thật sự muốn để người khác giết mình sao?” Draco nhíu mày, châm chọc nói.

Tôi cố găng vung cây đũa phép màu đen trong tay, có điều, nó không được như ý muốn của tôi.

“Bảo bối Draco, ba con sẽ không hi vọng nghe con nói chuyện với một quý cô như vậy” Narcissa thổi ly trà sữa nóng nói.

“Xin lỗi, mẹ, con sẽ chú ý!” Draco cúi cái đầu bạch kim xuống.

“Banishing Charm (Trục xuất)” Tôi nhân cơ hội đọc chú ngữ.

“Backfiring Jinx (Phản phé)” Draco nhanh chóng trả đòn

“A” Tôi lảo đảo một chút, đũa phép suýt nữa bay ra khỏi tay.

Được rồi, do sự huấn luyện của Draco cho nên ở bất kỳ tình huống nào, tôi đều bảo vệ cây đũa phép của mình.

Narcissa vẫy vẫy đũa phép, tôi đứng vững lại.

“Được rồi, hai cục cưng, hôm nay đến đây là ổn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Narcissa đi đến đỡ lấy tôi nói.

“Mẹ, con vẫn tiếp tục được” Draco nhỏ giọng nói.

“Cục cưng, con không sao chứ?” Narcissa nhìn Draco cười một cái rồi dịu dàng hỏi tôi.

“Đúng vậy, bác Narcissa!” Tôi giật mình đáp.

Một tháng này tôi và Draco phần lớn dùng thời gian để tập luyện đũa phép, Draco còn có tiết học về ma dược, nhưng mà thầy giáo dạy ma dược cho hắn dạo này vô cùng bận rộn, cho nên chỉ đành dừng việc dạy học cho Draco, nghiêm cấm không cho Draco pha chế dược lúc không có hắn.

Tôi chỉ gặp qua thầy giáo kia của Draco hai ba lần, thậm chí còn chẳng biết tên của ông ấy, mỗi lần đều vô cùng vội vàng, vả lại, ông ta lúc nào cũng trầm mặt, nhìn đáng sợ muốn chết!

Còn về Draco, hắn cực kỳ sợ thầy giáo này của mình, hơn nữa cũng sùng bài hắn y chang như Lucius vậy! Cho nên, Draco hoàn toàn không vi phạm mệnh lệnh người ông thầy đó!

Vì vậy, cho đến lúc khai giảng, tôi vẫn chưa thể học chế ma dược!

Trước ngày khai giảng một ngày, Enma tới đón tôi đi.

“Lần này con chắc chắn là lần khai giảng cuối cùng cũng như là thật sự của mình!” Tôi chán nản nói nhỏ với Enma.

“Hihi, công chúa nhỏ, bỏ qua cho mẹ đi, lần sau sẽ không có chuyện này đâu!” Enma cười nói.

Tôi hôn nhẹ lên trán của Enma một cái, thật sự tôi rất nhớ Enma.

Gia tinh đem hành lý của tôi dọn vào vali rồi đặt ở trên thảm phòng khách.

“Mợ Enma!” Draco mặc áo choàng đi đến.

Enma vui vẻ ôm lấy Draco một cái “Mợ nghe nói, bảo bối Draco giúp mợ một việc lớn là dạy phép thuật cho Sharon. Bây giờ con bé chắc chắn đã biết sử dụng rồi, phải không?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi!” Draco nâng cằm kiêu ngạo.

Enma hôn lên hai má của Draco, sau đó quay sang nói chuyện với vợ chồng Malfoy.

Tôi nhàm chán ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“A!”

Trên đầu tôi vô cùng đau.

Draco buông mái tóc màu vàng óng ra, chậm chạp đưa sang tay kia nói “Để cho em khỏi bị thất thần rồi bị người khác xử lý!”

Trong lòng bàn tay có mấy cái kẹp tóc màu trắng.

Tôi ôm lấy đầu nhìn Draco nghi hoặc.

“Lúc em ngơ ngác như vậy, người ta có thể đọc thần chú giết em năm lần đấy!” Draco ném cho tôi mấy cái kẹp tóc trong tay, kiên nhẫn giải thích.

“A, cục cưng, con đem tiền tiêu vặt tích góp lại, hóa ra là vì mua quà tặng cho Sharon bảo bối sao?” Narcissa đi đến lúc nào không rõ, cười nói.

Năm cái kẹp tóc trong tay không quá lớn, cơ mà nhìn qua cũng biết vô cùng đắt, hơn nữa hình như có thể bảo vệ chủ nhân nữa, không thèm nghĩ cũng biết nó đắt vô cùng tận!

Khuôn mặt Draco đỏ ửng lên “Mẹ!”

Narcissa che miệng cười.

“Cám ơn!” Tôi đứng lên nói.

“Được rồi, bảo bối Draco, kỳ nghỉ hè sau mợ và công chúa nhỏ Sharon sẽ mời con đến biệt thự dòng họ Fathley chơi, còn lúc này, chúng ta sẽ gặp lại ở ga tàu vào ngày mai!” Enma ôm lấy Draco, vui vẻ nói.

Điều may mắn nhất chính là lò sưởi của biệt thự dòng họ Malfoy và dòng họ Fathley đã khai thông với nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.