[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

Chương 18: Mượn sách



Edit: Yun Haku

Tôi trợn mắt nhìn giáo sư không thay đổi sắc mặt ở trên bục giảng, a, đây là sự phấn khích hôm qua tôi nghe!

Toàn bộ không một tiếng động.

"Potter!" Giáo sư Snape đột nhiên kêu lên "Nếu ta đem bột cây thủy tiên hợp với thuốc ngải thảo thì nhận được gì?"

Tất cả mọi người đều nhìn Potter.

Cậu bé nhìn qua bạn Weasley tóc hồng bên cạnh, dĩ nhiên bạn cùng bàn của cậu cũng ngẩn người. Cô nữ sinh tóc xoăn bên họ nâng tay cao lên không trung.

Bây giờ tôi đã biết tóc màu hồng là dấu hiệu của gia tộc Weasley.

Lúc đó, khi nói đến điểm này, Draco khịt mũi, giống như nhắc tới họ là một chuyện bẩn thỉu!

"Em không biết, thưa thầy!" Một lát sau, Harry nói.

Giáo sư Snape bĩu môi khinh miệt.

"Chậc, chậc – xem ra danh tiếng cũng không thể đại diện cho mọi thứ"

Ây, lời này dĩ nhiên là thực, nhưng không nhất thiết nói trước mọi người như vậy, phải biết một đứa trẻ mười hai tuổi vô cùng mẫn cảm, tôi thầm lắc đầu, nhưng cũng không liên quan tới tôi!

Tôi bây giờ hối hận việc không chuẩn bị bài hôm qua, đáy lòng thầm cầu nguyện không cần gọi tôi.

"Vậy thêm một câu nữa. Potter, nếu ta muốn trò tìm cho ta một một khối ngưu hoàng, trò sẽ chạy đi đâu tìm?"

Cô nữ sinh tóc xoăn kia vẫn giơ tay.

Harry Potter ngây người, dĩ nhiên không biết ngưu hoàng là gì.

Draco, Crabbe và Goyle, ba người nhịn cười đến phát run.

Nói thật ra, trước kia tôi không hề biết Draco lại vui sướng khi người ta gặp họa đâu!

"Em không biết, thưa thầy"

"Tôi nghĩ, trước khai giảng em chưa đọc một quyển sách nào hết phải không Potter?" Giáo sư Snape lạnh lùng nói.

Harry nhìn vào ánh mắt của giáo sư Snape.

Lúc này tôi có chút bội phục cậu nhóc này, thu hồi tầm mắt cúi đầu, rất sợ người tiếp theo bị gọi là tôi!

Cuối cùng, Snape bắt lấy cơ hội trừ điểm Gryffindor mới dừng việc hỏi, bắt đầu phân tổ cho chúng tôi.

Tôi đem kiến thức mà giáo sư nói nhớ kỹ, thở nhẹ.

"Anh đi lấy dược liệu, em sửa sang lại dụng cụ đi!" Draco đứng lên nói.

Tôi và Draco ngồi cùng nhau, dĩ nhiên là cùng một tổ.

Nồi nấu, thau đồng, dao nhỏ...

Tôi ở một bên kiểm tra, Draco đã cầm đống dược liệu trở về.

Rất nhanh, tôi ý thức được Draco đang giúp đỡ tôi.

"Đây là tầm ma"

Draco một bên nhìn cân thêm một ít, một bên nói nhỏ.

Tôi nỗ lực đem đống thảo dược nhớ kỹ.

Đập nát răng rắn, chưng nấu con sên...

Tất cả Draco đều làm hết một lần, còn một nửa sau mới đưa tôi làm!

Tôi cố nén sự ghê tởm, dùng nhíp bắt một con sên, thật sự không hiểu tại sao nhóm phù thủy có thể uống loại thuốc này...

Giáo sư Snape kéo áo choàng đen đi tới đi lui trong phòng học, phê bình hầu hết các học sinh.

"Malfoy, Fathley, nếu hai đứa muốn tập luyện thì trong phòng làm việc của ta còn có một thùng sên chưa xử lý!" Giáo sư Snape ở đằng sau chúng tôi, nhẹ giọng nói.

Draco đứng thẳng lưng "Giáo sư!"

"Còn hai lăm phút"

Không đợi tôi phản ứng lại, giáo sư Snape nhắc thời gian ở cạnh, đi khỏi.

Lần thứ hai giáo sư đến sau chúng tôi, thì Draco đã hoàn mỹ chưng nấu con sên.

Trên mặt Draco có sự đắc ý!

Lúc này, địa hạ trong phòng học đột nhiên toát ra một cỗ toan tính lục sắc khói đặc, truyền đến một trận thật vang ti ti thanh.

Lúc này, trong phòng học tóa ra một cỗ khói màu lục, truyền đến âm thanh đồ rơi.

Một tổ Gryffindor không biết làm sao đem nồi nấu làm xiêu vẹo, thuốc trong nồi hắt lên phiến đá, đem đám học sinh xung quanh hoảng sợ.

Thuốc vẩy ra xung quanh!

Trong phòng rối loạn.

Draco kéo tôi đứng lên ghế.

Vài giây sau, toàn bộ học sinh đều đứng lên ghế.

Nồi bị nghiêng, một học sinh mập mạp của Gryffindor bị dính thuốc đầy người, lúc này nơi cánh tay và đùi đều toàn mụn ghẻ sưng đỏ, đau đến mức khóc lớn.

"Ngu ngốc!" Giáo sư Snape rít gào, nâng cây đũa phép làm đống thuốc chảy vào trong nổi "Ta nghĩ trò không đem con nhím bỏ vào nồi, phải không?"

Học sinh nam kia thút tha thút thít khóc lơn, trên mũi nổi nhiều mụn ghẻ.

"Đem nó lên phòng bệnh đi!" Snape nói.

Tiếp –

Việc này ngoài kiến của tôi!

Giáo sư Snape giống như cố ý đi tới đi lui bên cạnh Harry và Ron, mà hai người lại vừa vặn ở bênh cạnh Neville.

"Potter, vì sao trò không nói hắn thêm con nhím vào? Vì trò mà nhà Gryffindor mất thêm một phần điểm"

Draco cười nhẹ.

"Cậu bạn kia không sao đâu nhỉ?" Tôi lo lắng hỏi.

"Ít xen vào việc của người khác!" Draco nhảy xuống ghế khiển trách "Hắn tự làm tự chịu!"

Những lời này vừa vặn lọt vào tai Harry Potter và bạn của hắn, tên tóc hồng Weasley hung hăng trừng mắt qua.

Tôi chột dạ cúi đầu nhìn đống thuốc, tuy rằng tôi không làm gì sai.

"Bột răng rắn đã đủ!" Draco nhíu mày nói, trê tay nhanh chóng dựa vào kiến thức quấy vài vòng rồi thêm một ít đồ vào nồi.

Tôi không nói gì.

Buổi chiều thứ sáu chúng tôi không có tiết, tôi và Pansy ở phòng nghỉ làm bài tập mà giáo sư Snape giao cho.

"Draco đâu?"Tôi nhìn xung quanh phòng nghỉ.

Lúc ăn cơm về hắn còn ở đây mà?

"Sharon, cả tuần này cậu ngoài ngủ ra thì không tách Draco đâu đấy!" Pansy sợ hãi than.

"Ơ, thì cũng giống cậu và Blaise" Tôi cúi đầu xem sách vở.

"Bảo bối Sharon, thật ra tớ nguyên ở cùng cậu..." Blaise còn chưa dứt lời đã bị Pansy đánh một trần.

"Chú ý hình tượng thục nữ..." Blaise chạy qua một sofa, nói.

Tôi nhìn hai người họ đùa giỡn, cười.

"Bài luận của cậu ngang nào?" Daphne hỏi.

Tôi lấy tay đo, đau khổ nói "Không tin nổi, chưa tới năm tấc Anh!"

Daphne thu lại bài tập của mình, nhìn tôi đồng tình.

"Tốt nhất em nên đọc mấy quyển này rồi viết bài luận!"

Một giọng điệu quen thuộc vang lên đằng sau lưng.

"Draco, anh vừa đi đâu vậy?" Tôi bỏ qua bài tập, vui vẻ hỏi.

Draco đem ba, bốn quyển sách dày để lên bàn.

Bách khoa toàn thư về dược liệu cơ bản. Cách chế tạo ma dược...

"Dĩ nhiên là thư viện"

"Hoàng tử Draco của chúng ta thật cẩn thận!" Blaise không sợ chết, trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.