[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

Chương 22: Ma lực (2)



Trong phòng ăn, bàn của Slytherin luôn là bàn ăn yên tĩnh hài hòa.

Pansy nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lắc đầu với tôi, bảo đừng nói cái này.

Cảm nhận được áp suất thấp từ Draco phát ra, tôi bất đắc dĩ dịch mông sang bên cạnh.

“Được rồi, Draco đáng yêu của chúng tớ, một tuần này có thể thật sự… Ừm, vận rủi quấn lấy người” Pansy nói.

Ăn cơm xong, chúng tôi cùng nhau đi dạo bên hồ nửa giờ mới về lại phòng nghỉ chung.

Dĩ nhiên cái hồ đó không phải là nơi có thể nói chuyện mật!

Bây giờ, một mình Draco chiếm nguyên sofa, làm như không thấy bọn tôi nói chuyện.

“Đầu tiên, ngày thứ hai, Draco biết được Potter không những không bị phạt mà còn được đặc cách tham gia Quidditch của học viện, nhưng mà Draco vì vậy lại bị viện trưởng cấm đoán một tháng!” Blaise nghiêm túc nói.

“À!” Tôi gật đầu “Danh nhân luôn có đặc quyền, huống gì, nói thật lòng, tôi luôn cảm thấy trường chúng ta có khi không công bằng”

“Đúng vậy!” Blaise nhìn Draco nói.

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Ừm, dĩ nhiên, bởi vì việc ở lớp bay, bác Malfoy đã đến trường mắng Draco một chút!” Pansy hạ giọng nói.

Ở lớp bay bị thương, không phải việc quan trọng, nhưng bởi vì tôi hôn mê bất ỉnh, trường học không thể không báo cho Lucius và Enma.

Tôi ngẩng đầu lên, một năm nay, tôi biết Draco để ý cái nhìn của Lucius như thế nào!

“Đêm qua, sau khi chúng tớ bị giáo sư mắng, Draco ở trên bàn cơm lấy một ít đồ ăn, nghĩ đem tới cho cậu, kết quả đi giữa đường thì bị giáo sư bắt được, lại thêm một tuần cấm đoán, cuối cùng, sáng nay, cậu biết mà!” Daphne dịu dàng nói.

Có thể tưởng tượng, Draco muốn tới phòng bệnh thăm tôi.

“Không biết lượng sức mình, không có đầu óc, em cho mình là Winslet có thể trong một tháng khống chế tốc độ…” Blaise tận lực thấp giọng bắt chước “Ây, thật sự có chút giống chửi bới!”

Tâm cầm sách và bút đứng lên, đi tới cạnh Draco.

“Tớ luôn hiếu kỳ, vì sao cậu lại dùng một tờ giấy viết một số từ đơn?” Blaise nói.

“À, đây là biện pháp để học của tớ!” Tôi đáp nhanh “Draco, làm ơn động đậy đi, không nên tức giận quá!”

Draco vô cùng tức giận liếc mắt nhìn tôi, không tình nguyện hướng một bên di chuyển.

“Nói thật, Draco, đây là việc nhỏ, chúng ta có thể sẽ gặp phải, anh không cần để trong lòng” Tôi dùng giọng điệu tùy ý nói “Không lẽ anh sợ vào năm hai mình không thể gia nhập đội Quidditch?”

“Không có khả năng” Draco đáp nhanh.

“Đấy, cái danh vọng “Người cứu thế” rất lớn, hắn dĩ nhiên không giống với anh! Còn có, dượng Lucius nhất định vì lo cho anh nên mới tức giận, yên tâm, với dượng, anh luôn là đứa con tuyệt với nhất!” Tôi vỗ bả vai Draco nói.

Lúc ở tiết bay, Draco vì muốn giữ lấy quả cầu trí nhớ, lại không muốn đụng vào tôi và Potter nên đã cố gắng điều chỉnh phương hướng của cái chổi, bởi vì chuyển biến quá nhanh nên bay ra ngoài, trầy da không ít”

Draco xoay người, tránh đi cánh tay của tôi, khuôn mặt tốt hơn nhiều.

“Đối với chuyện em bị thương cũng không phải lỗi của anh hoàn toàn, ừm, có lẽ em nên cảm ơn anh một lần, viện trưởng và bà Pomfrey bảo ma lực của em có vấn đề, may mắn lần bạo động ma lực này được kiểm tra đúng lúc” Tôi nói với Draco.

Lỗ tai của Draco không biết hồng lên từ lúc nào “Ba đã nói với anh, lần sau trước khi hành động phải nghĩ nhiều.. Ừm, thuận tiện hỏi một câu, ma lực của em thế nào?”

Tôi trợn mắt, cái câu kia thật sự khiến người ta tức giận!

Blaise, Pansy và Daphne đều nhìn tôi.

“Theo lời của Enma, trước khi em vào học chỉ bạo động có hai lần à, một lần là lúc nước nóng muốn đỏ xuống mẹ, một lần là ở nhà anh. Enma thậm chí từng nghi ngờ em là pháo lép…”

“Đó không có khả năng, phải biết rằng, lúc ma lực phát dục ở phù thủy nhỏ, mọi người đều có một lần bạo động!” Daphne kinh ngạc kêu lên.

“Đúng thế, viện trưởng và bà Pomfrey kiểm tra, nói rằng đây là do ma lực của tớ mạnh hơn sức chịu đựng của cơ thể, hơn nữa do Hogwart nồng nặc ma pháp cho nên, từ lúc khai giảng tới giờ tớ luôn buồn ngủ…”

“Chết tiệt, anh phải sớm chú ý tới điểm này!” Draco ảo não nói.

“Viện trưởng chế dược cho em rồi, mỗi tuần lấy thuốc một lần, giúp em khai thông ma lực!” Tôi nói nhanh.

“Khi nào thì lấy thuốc?” Draco hỏi.

“Sau cơm tối mỗi thứ năm!”

“Sharon, hi vọng cậu nhanh chóng hồi phục!” Pansy lo lắng nói.

“không cần lo lắng, không còn vấn đề gì nữa!” Tôi nhún vai.

“Nhỏ ngốc, em có biết ma lực với phù thủy quan trọng bao nhiêu không?” Draco chán nản dạy bảo.

“Có, có, em nhớ chúng ta còn bài tập, em phải học bổ túc với thầy Snape vì không học một tuần nay, em không muốn tối nay ở phòng của giáo sư có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra!” Tôi bất đắc dĩ chuyển đề tài.

Mỗi khi nhắc tới giáo sư Snape, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Thật ra, sống ở thế giới phù thủy hai năm, tôi mới thấy người thường và phù thủy khác nhau rất nhiều!

Draco liếc mắt đợi tôi một lát, lấy sách ma dược và bút ra, giảng cho tôi từng cái một.

Blaise, Pansy và Daphne thấy vậy, đều cúi đầu làm việc của mình, không quấy rầy anh em chúng tôi.

Trong lúc đó, trừ âm thanh giảng bài của Draco thì chỉ có âm thanh Crabbe và Goyle đang ăn thôi.

Hình phạt của Draco bắt đầu từ sáu rưỡi.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Draco nhanh chóng về hầm.

Tôi lo lắng cầm sách giáo khoa và bài giảng của Draco nhìn lại một lần, đúng bảy giờ thì đến trước phòng của viện trưởng…

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.