[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

Chương 25: Thêm điểm



“A, không, tớ vì tối nay mà đã chuẩn bị cả một bộ trang sức!” Pansy đau xót kêu lên.

“Pansy thân mến, cậu có thể dùng nó vào lễ Noel hoặc là năm sau!” Tôi dịu dàng an ủi.

“Không thể nào, chúng được chuẩn bị vì bữa tối hôm nay!” Cô gái nhỏ kiên trì nói.

Lúc này, chúng tôi được các huynh trưởng dắt ra nhà ăn.

“Cái con nhỏ máu bùn Granger!” Draco chậm chạp nói.

“Ừm?” Tôi nghi ngờ nhìn Draco.

“Cậu ta không biết có cự quái!” Draco không kiên nhẫn nói “Cậu ta khóc ở toilet nữ…”

“Draco, cậu sao thế?”

Pansy và Blaise nhìn Draco từ trên xuống dưới đồng thanh.

Trên mặt Draco có chút tức giận “Vô ý nghe thấy!”

“Vậy thì chúng ta đi nói với các huynh trưởng” Tôi cười nói “Huynh trưởng chắc có cách nói với nhóm giáo sư!”

“Không cần!” Pansy kiên quyết nói.

Blaise buông tay, chân cũng không động.

“Vậy thôi, ai biết thì đi đi!” Tôi đẩy Draco một cái.

Draco căm giận liếc tôi, dẫn Crabbe và Goyle đi lên trước.

Hai vị huynh trưởng nghe Draco nói mấy câu, sắc mặt có chút nghiêm trọng gật đầu, sau đó vẫy cái đũa phép, xuất hiện một con chim cú mèo.

“Tớ cho rằng các huynh trưởng sẽ không xen vào chuyện người khác!” Daphne ngạc nhiên nói.

“Nghĩ kỹ đi, cứu mạng một bạn học, có lẽ Slytherin sẽ thêm được năm mươi điểm!” Draco đắc ý nói.

Dĩ nhiên đây là lý do để thuyết phục hai vị huynh trưởng!

Chim cú mèo nhanh chóng tìm tới chỗ giáo sư Snape.

“Đáng chết!” Snape cắn răng mắng một câu, do dự một láy, nhanh chóng đi khỏi, đồng thời vẫy đũa phép để con hươu đi báo cho giáo sư McGonagall.

Lúc này, Harry Potter cũng nhớ tới Granger, sốt ruột nghĩ cách chuồn khỏi đội ngũ Gryffindor.

Không lâu sau, nơi nhà vệ sinh lầu hai có tiếng hét chói tai, sau đó một số âm thanh va chạm vang lên…

Một lát sau, giáo sư McGonagall vọt vào, theo sau là Snape và Quirrel.

Không thể không nói, vận khí của “Người cứu thế” rất tốt, cho dù không có sự trở giúp của Weasley, vẫn có thể đọc vài câu chú ngữ để giúp Granger.

Snapte xoay người kiểm tra con cự quái đang hôn mê.

Giáo sư McGonagall nhìn Potter và Granger đang chật vật.

“Các em đang chơi trò gì thế?” Giáo sư McGonagall lạnh lùng và tức giận nói.

Potter vẫn giơ cao đũa phép dính nước mũi của cự quái đứng yên.

Granger nấc lên một tiếng, luống cuống cầm đũa phép của mình.

“Cũng may các trò không bị nguy hiểm. Các trò vì sao không ở trong ký túc xá?” Snape dùng ánh mắt bức người liếc Harry Potter hỏi.

“Xin đừng như thế, giáo sư McGonagall, Harry đi tìm em!” Granger nghẹn ngào nói.

“Trò Granger!” Giáo sư McGonagall nghiêm khắc nói.

“Em tìm tới cự quái, vì em – em nghĩ mình có thể đối phó với nó – cô biết, em từng đọc qua nó ở sách, đối với nó cũng biết không ít” Granger càng nói càng nhanh “Nếu không có Harry tìm thì em chắc đã chết. Harry đem đũa phép của mình chọt vào mũi của cự quái, em cũng dùng gậy đánh nó ngất. Harry tìm người không kịp…”

“À – nếu là như vậy” Giáo sư McGonagall nhìm chằm chằm Potter và Granger âm trầm nói “Trò Granger, em là một cô bé ngốc, em sao có thể tự mình đối phó với con cự quái này được”

Cô gái mái tóc quăn của Gryffindor cúi đầu thấp.

Potter giật môi, nhưng cũng không nói gì.

“Trò Granger, vì chuyện này, Gryffindor bị trừ đi năm điểm” Giáo sư McGonagall nói “Cô cảm thấy thất vọng về em. Nếu em không bị thương thì nhanh chóng trở về ký túc xá của Gryffindor để tham gia bữa tiệc ở ký túc”

“Như thế, thêm sáu mươi điểm cho Slytherin” Snape lạnh lùng nói/

Potter kinh ngạc, việc này có liên quan gì tới Slytherin?

“Bởi vì trò Malfoy và hai huynh trưởng của Slytherin đã tính cực thông báo để cứu mạng hai bạn học, mỗi người cộng hai mươi điểm!” Snape nhếch môi nói.

“À, đúng vậy, dĩ nhiên, nếu không có trò Malfoy nói cho hai huynh trưởng đều họ kịp thời thông báo cho chúng ta…” Giáo sư McGonagall gật đầu, nói.

Cô nhìn Potter và Granger nói “Được rồi, cô vẫn phải nói các em rất may, không có bao nhiêu học sinh năm nhất có thể đánh được con cự quái như thế. Các em mỗi người được cộng năm điểm. Cô sẽ nói với giáo sư Dumbledore chuyện này. Các em có thể đi!”

Potter đỡ Granger ra khỏi toilet nữ, không nói lời nào đi lên lầu.

“Tớ xin lỗi” Potter lắp bắp nói “Hermione, tớ có thể gọi cậu như vậy chứ?”

“Cái này không phải lỗi của cậu, dĩ nhiên!” Hermione cúi đầu nức nở, nói.

“Ron, cậu ấy…” Harry muốn giải thích cho bạn của mình nhưng lại không biết nói thế nào.

“Lúc nãy cảm ơn cậu!” Hermione cản Harry nói tiếp.

“À, không, không có gì, là do cậu làm cho cự quái hôn mê!” Harry thở nhẹ, chỉ cần không nói về Ron thì không xấu hổ.

Hắn đỡ Hermione lên lầu hai, mới ngửi thấy mùi lạ trên người cự quái.

Lúc này, sắc mặt của Hermione có chút tốt hơn “Ma pháp thật thần kỳ, phải không?”

……

Tiếp theo, hai người thoải mái nói chuyện, ấn tượng về đối phương tốt hơn rất nhiều, rất nhanh tới trước chân dung của phu nhân béo.

“Mũi heo”

Hai người đọc mật khẩu, đi vào, mỉm cười, vội vàng chạy về mâm của mình.

A, không nghĩ tiệc tối vẫn tiếp tục ở ký túc.

Tôi ngượng ngùng đem hai cái bánh Hamburg lén ném lên bàn.

Trong phòng có nhiều cái bàn, các nhóm học sinh chia thành tốp ba, tốp bốn ngồi dùng cơm, so với bàn dài tự do không ít.

Tự cho mình thông minh, vỗ vỗ tay, nhấc đầu thì thấy Draco đang nhìn mình.

Tôi ngượng ngùng cười.

“Em đang học Crabbe và Goyle sao?” Draco nhăn mũi nói.

“Em không biết tiệc tối vẫn tiếp tục” Tôi sờ sờ mái tóc giải thích.

“Tốt nhất là lý do đó, nếu không em trưởng thành như Crabbe và Goyle thì không được tới gần anh trong vòng năm bước!” Draco lười biếng nói.

Tôi nghiến răng, đem đám thức ăn để một bên, bưng nước chanh uống.

Ách, đêm nay ăn hai lần cơm chiều, tôi ăn nhiều hơn bình thường một ít.

Đêm Halloween trôi qua, thời tiết lạnh hơn rất nhiều.

Trường học ở trên ngọn núi lớn, bao trùm bởi băng tuyết, mặt hồ kết thành băng. Mỗi sáng sớm đều có sương. Lúc đi học, học sinh nào cũng mặc thêm không ít áo.

Dĩ nhiên, đồng thời lúc này có sự kiện hằng năm của Hogwart – Cuộc thi Quidditch.

Các nam sinh đều thảo luận về đề tài này mỗi khi rảnh.

Mỗi lần Draco nói xong lại phấn khích trận đấu hoặc nói về những thứ xung quanh Quidditch, rồi bắt đầu oán thán chỉ cho học sinh năm hai mới tham gia, đồng thời nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Harry Potter, sau đó chính thức dùng biệt danh “Sẹo đầu” thay cho tên của Potter!

Có lẽ do oán niệm của Draco quá lớn, ở trận đấu đầu, Gryffindor thắng Ravenclaw áp đảo, cho nên lần đầu tiên nhà Ravenclaw không nghiêng về Gryffindor.

Cứ thấp thỏm tới trận đấu ngày thứ bảy, nhưng cũng không thể qua loa tiết học ma dược sáng thứ sáu, cũng may năm nhất của Slytherin không có tiết chiều.

Giáo sư Snape cũng luôn lấy sai sót của Potter và Weasley để trừ điểm Gryffindor, dĩ nhiên không có nhiệt tình gì với họ.

“Có lẽ tối nay chúng ta tới phòng ma dược một chuyến”

Lúc thu dọn đồ đạc, Drac nói nhỏ.

“Sao vậy?” Tôi ngạc nhiên nói.

Còn tưởng sau một tháng ở phòng ma dược, Draco sẽ ngán cái chỗ đó chứ!

“Thầy hình như không thoải mái!” Draco nói.

“Thầy?” Tôi nhếch mày hỏi.

“Em không biết? Em ở nhà anh một năm mà không biết?” Draco liếc mắt đánh giá tôi mấy lần, đứng lên dẫn đầu nhóm học sinh năm nhất của Slytherin ra khỏi cửa.

Ây, không lẽ đây là vấn đề của tôi? Cho tới giờ chưa ai nói việc này!

“Bác Narcissa chỉ nói anh có một người thầy là ma dược sư!” Tôi trừng mắt.

“Đừng lại đồng tác gai mắt kia!” Draco quát “Em cho rằng ma dược sư ai cũng có thể xưng sao?”

Được rồi, ttooi không biết.

Chờ sau khi qua buổi cơm chiều, chúng tôi đọc sách một chút, cho tới khi trời tối mới đi.

“Bang bang! Bang bang! Bang bang!”

Gõ vài lần như vậy, chúng tôi xác định giáo sư không có ở đó.

“Như thế, cho hỏi, giáo sư Snape đi đâu vậy?”

Tôi không nhìn nhầm, Draco cùng với cái nắm cửa Medusa nói chuyện!

Ngạc nhiên hơn nữa, cái nắm tay đó gật đầu, rồi dùng đuôi chỉ hướng.

Thì ra pho tượng cũng có thể dùng như thế!

“Cảm ơn!” Draco hiểu rõ gật đầu, nói lời cảm ơn.

“Ách, anh biết giáo sư ở đâu?” Tôi túm tay áo Draco hỏi.

“Bây giờ không phải thời gian ăn cơm, trừ văn phòng thì thầy có thể ở tại phòng nghỉ của giáo sư trường, mà phòng nghĩ cũng là hướng này, làm ơn dùng đầu chút đi!” Draco không kiên nhẫn nói.

A, anh túm cái gì mà túm, không biết học sinh nữ cực kém mấy thứ này sao?

Đến lúc này, tôi chỉ có thể nhớ mấy cái đường tới phòng học và nhà ăn, còn các nơi khác thì… không nhớ!

Lúc chúng tôi tới thì đụng phải một người.

Potter gõ cửa, giống như chuẩn bị đẩy cửa vào.

“Sẹo đầu, sao ngươi lại ở đây?” Draco hưng phấn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.