⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 25: Tâm sự mỏng...



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Đồng Nhân HP]


Chương 25.





Đứng trước một con... con gì đó, tôi không biết, nói chung là hình thù của nó khá kỳ quặc và xấu. Đây là một con thú bằng đá.


Tôi lên tiếng. "Kẹo..chanh." đây là mật khẩu đấy, tin được không.


Hiệu trưởng Dumbledore là tín đồ của đồ ngọt... giống tôi.


Con thú bằng đá giống như sống lại, nhảy lên một cái rồi lại nhảy sang một bên và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi. Tôi khá ngạc nhiên nhìn.


Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc đang chuyển động, tôi bước vào, bức tường sau lưng đóng lại. Bậc thang xoắc óc được nâng lên, càng lúc càng cao, xoay vòng vòng, tôi chỉ cảm thấy đầu óc muốn xoay theo, sau đó tôi thấy một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim ngay trước mặt.


Đó là biểu tượng của nhà Gryffindor.


Hiệu trưởng Dumbledore là học sinh nhà Gryffindor mà nhỉ.


Bước ra khỏi bậc thang đá trên cùng, tôi nâng tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Cánh cửa mở ra. Tôi bước vào.


Quay đầu đánh giá xung quanh.


Đây là một căn phòng rộng rãi, rất nhiều dụng cụ bằng bạc có kết cấu kì lạ được xếp ngổn ngang trên bàn.


Được xếp ngổn ngang trên bàn..... Tôi nhịn không được chạy đến sắp xếp lại thật gọn gàng. Chân bàn khẳng khiu khiến tôi nghi ngờ rằng liệu nó có sập xuống một cách bất ngờ không..?


Mấy bức tường treo đầy chân dung các thầy hiệu trưởng và cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả bọn họ đang nói chuyện với nhau. Lại có một cái bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt. Đằng sau cái bàn giấy ấy là một cái kệ, và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát... cái nón phân loại.


*Éc éc. (Phượng hoàng kêu thế nào nhỉ?)


Một con phương hoàng kêu lên, nó bay vòng quanh người tôi. Bộ lông rực rỡ màu đỏ và vàng thật đẹp... một sự kết hợp tuyệt hảo.


"Chào... cậu quả thật là một anh chàng đẹp trai." Tôi lên tiếng chào nó. Nó thân thiết dụi vào lòng bàn tay tôi.


"Cậu tên gì nhỉ?" Tôi nhìn nó.


"Tên nó là Fawkes." Giọng nói của hiệu trưởng Dumbledore vang lên. Tôi sửng sốt quay đầu.


Ông ấy xuất hiện lúc nào thế.?


Fawkes lập tức từ chỗ tới bây đến bên cạnh ông ấy, kêu lên vài tiếng lanh lảnh.


"Fawkes là loài Phoenix... bọn chúng không hung dữ cũng không khó tính, nhưng bọn nó sẽ không thân thiết với người mà bọn chúng không quen....." Ông ấy sờ nhẹ bộ lông của Fawkes.


Đây là một câu hỏi ẩn ý.... Hiệu trưởng dường như muốn biết vì sao Fawkes lại thân thiết để tôi đụng chạm.


"Em cảm thấy bản thân mình rất có duyên với động vật...." Tôi lộ ra ý cười ngoan ngoãn mở miệng nói mò.


Hiệu trưởng Dumbledore biến ra một cái ghế ra hiệu tôi ngồi. Rồi hỏi. "Bánh Socola hay bánh hạnh nhân?"


Tôi buột miệng. "Hạnh nhân." Nói xong tôi ngẩn người. Thật sự được uống trà ăn bánh à? Tôi cứ nghĩ vào đây sẽ khá áp lực và Hiệu trưởng sẽ tìm cách moi miệng tôi chứ.


"Hồng trà hay trà đào?"


"... hồng trà."


Hiệu trưởng Dumbledore đẩy bánh về phía tôi, sẵn tiện hỏi. "Trò và Fawkes chưa từng gặp nhau mà, đúng không?" Vấn đề được ông ấy bẻ lại lần nửa.


"Đúng là chưa từng gặp nhau..."


"Trò không cần phải căng thẳng, thư giãn đi... còn nữa, nếm thử vị của bánh xem?" Ông ấy uống trà, ra hiệu tôi thử bánh.


Ông ấy nhìn ra được tôi căng thẳng??!


Tôi làm như bản thân thật thoải mái cầm nĩa xắn một khối nhỏ đưa vào miệng. Thật ngon!!


"Thế nào?"


"Rất ngon..." Tôi lại xắn thêm một khối nữa.


"Quả nhiên đồ ngọt mới là chân ái nhỉ?"


Tôi gật gù.


"Fawkes có lẽ khá thích trò, nó nhìn trò suốt." Ông cười haha.


Tôi nghẹn rồi lại nghẹn cuối cùng nói. "Em có năng lực ngự thú."


Hiệu trưởng Dumbledore nhướn mày hứng thú. "Ngự thú?" Ông đã từng đọc qua một loại sách có liên quan đến năng lực này.


Tôi quý tộc nâng tách trà lên uống một ngụm "Ngự là khống chế, thú là động vật."


"Ý trò là trò đang khống chế Fawkes?"


Tôi lắc đầu. "Không hoàn toàn là như vậy."


"Cũng đúng là không hoàn toàn như vậy, ta có thể cảm nhận được Fawkes rất vui khi nó thấy trò mà không phải là gượng ép." Ông ấy.


"Lúc nãy, em đã nói em rất có duyên với động vật, bọn chúng đều rất thích em... cũng một phần nhờ năng lực ngự thú."


"Ngự thú của em là loại năng lực khiến tất cả động vật trên thế gian nghe lời không thể chống lại... nhưng em sẽ không làm vậy, em chỉ muốn để bọn nó thấy được thiện ý của em." Tôi nói rành mạch tất cả, ông ấy chắc chắn sẽ hiểu.


"....vậy nên tất cả động vật khi thấy em, sẽ có ý muốn dựa dẫm, ai cũng có thể làm hại em, động vật thì không. Tất nhiên ngược lại, em cũng sẽ không làm hại gì bọn nó."


Ông ấy ăn bánh của bản thân cười hihi khen ngợi. "Một loại năng lực... ừm, nói thế nào nhỉ?"


"Vô dụng... đã có người từng nói với em, loại năng lực này thật vô dụng, cả em cũng thật vô dụng." Tôi rũ mắt, ý cười nhợt nhạt hiện trên khoé môi.


Nhưng hiệu trưởng Dumbledore lại lắc đầu, ông tự nhiên rót trà cho bản thân. "Ta không biết ai đã nói những lời đó với trò, theo ta thì trò không hề vô dụng, chỉ là trò chưa thể hiện năng lực ở đúng chỗ mà thôi." Ông ấy như một vị trưởng bối hiền từ, khiến tôi bắt đầu buông bỏ cảnh giác, thả lỏng dây thần kinh.


Tôi ngước mắt nhìn ông ấy. "Đó... là năng lực của em."


Hiệu trưởng Dumbledore ồ lên một tiếng, là một nhân loại nhưng lại có thể hiệu lệnh cho tất cả động vật trên thế gian? Quả là một đứa trẻ thú vị.


"Trò khen Fawkes là một chàng trai đẹp? Trò có thể nói chuyện với nó?" Theo truyền thuyết phượng hoàng thường là những giống cái, rất khó có thể phân biệt được bọn nó là đực hay cái. Ngoại trừ chủ nhân thì ít ai biết được nó là giống gì.


"Cái này... xem như là có lẽ đi?!"


"Nói vậy, trò thật sự hiểu được ngôn ngữ của nó?" Nếu cô bé gật đầu thì đồng nghĩa với việc cô bé hiểu được tất cả tiếng của động vật trên thế gian! Chẳng phải lúc nãy cô bé nói bản thân là một ngự thú sao.


Xà ngữ....


Tôi lắc đầu. "Không, em không hiểu được ngôn ngữ của nó... nhưng em có thể đọc được tiếng lòng của tụi nó. Em có thể nghe được bọn nó suy nghĩ gì."


Brutus Scrimgeour trong bức hình cười lên. "Một đứa trẻ đáng yêu, cô bé làm ta cảm thấy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác."


Tôi cũng cười theo.


Làm hết hồn... tôi suýt quên mất ở đây không chỉ có tôi và Hiệu trưởng Dumbledore.


"Ta cứ nghĩ trò biết nói xà ngữ chứ." Ông ấy thoải mái nói.


"Không đâu, em cũng không phải là hậu duệ của Salazar Slytherin." Tôi cho rằng ngự thú cũng không phải loại năng lực to lớn gì, nói với Hiệu trưởng cũng chẳng sao.


Hiệu trưởng Dumbledore gật đầu, tỏ vẻ ông hiểu.


"Thế Beavis có năng lực này không? Ta nghĩ thằng bé chắc không có đâu nhỉ?! Thằng bé biết trò có năng lực này không?" Ông tự hỏi tự trả lời.


Tôi nuốt bánh trong miệng rồi trả lời. "Beavis đúng là không có năng lực này, còn về chuyện em có năng lực thì chắc là biết hoặc không... nó không bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của em ." Tôi nhịn không được liền càm ràm vài câu.


"Beavis là đứa trẻ hiếu chiến và thẳng thắn, có những chuyện trò cần phải nói rõ ra."


Tôi cười híp mắt há miệng ăn bánh, gật đầu "Nó thật ngu."


Hiệu trưởng Dumbledore bật cười. "Thế này mới là biểu cảm của một đứa trẻ nên có chứ."


Tôi khựng lại.


"Trò Martin?"


Chợt tỉnh táo lại, tôi tiếp tục ăn bánh "Dạ."


Thật giống... khiến tôi nhịn không được liền nhớ đến những ký ức trước kia.


"Rất lâu trước kia...." Ông ấy khẽ thở dài rồi cất giọng. Tôi ngước đầu.


"....có một cậu bé cũng hành sử như trò, mọi người luôn bị vẻ bề ngoài của cậu bé đó thu hút... cậu bé không bao giờ thể hiện cảm xúc thật sự của bản thân, thật may mắn vì trò đã không như cậu bé đó..." Hiệu trưởng Dumbledore như nhớ lại chuyện cũ.


Tôi và thầy hiệu trưởng nói chuyện phiếm khá lâu, gần như tôi sắp quên mất chuyện 'tôi chạy lên không trung' thì ông ấy mới bẻ lái lại vấn đề.


"Hành động đột ngột xông vào giữa sân Quidditch của trò khá nguy hiểm, nhất là có một quả Bludger đang bay đến."


"Em biết..." đến rồi đến rồi...


"Thế sao trò lại xuất hiện được bên cạnh Beavis mà không cần chổi vậy? Lại một năng lực đặc biệt nào nữa sao? Hay trò biết dùng độn thổ?"


"Khụ...cái này..." Chết rồi. Không lẽ tôi nói thật ra tôi là người của thế giới khác và loại phép thuật tôi vừa sử dụng là học từ thế giới đó?


"Đây là một loại phép thuật mẹ đã dạy cho em. Nhưng mẹ không chịu nói rõ về nó lắm...." Tôi trực tiếp quăng nồi cho Marie. Việc gì khó cứ để đó mẹ lo. Ừm...


Lấy số tuổi kiếp trước và kiếp này của tôi cộng lại còn không bằng số tuổi của vị trước mặt này. Thế nên tôi làm sao dám lấy lí do qua loa.








*
Mẹ đỡ đầu : lại thêm bàn tay vàng 👌🏻🤪 mấy bồ thông cảm, vì Bella là đứa con đầu tiên mà mình tạo ra...nên mình rất thương con bé 🥺👉🏻👈🏻 nói chung là mình cực kỳ thiên vị Bella~







2/12/2020



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.