⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 45: Lễ Tình yêu



Chương 45. 


Đầu tháng hai, Hermione rời phòng bệnh thất. 


Harry và Ron lụm được một quyển nhật ký. 


Beavis lo lắng "Harry cậu không nên cầm nó về, biết đâu nó chứa nguy hiểm nào đó thì sao?" 


Ron hết cách "Mình cũng đã nói vậy nhưng cậu ấy đâu có nghe..." 


Đây là quyển nhật ký của T. M. Riddle từ 50 năm trước thì phải. Bên trong quyển nhật ký trống không, không có một nét chữ nào cả. Hermione nghi ngờ quyển nhật ký này được dùng một loại bùa chú nào đó che đậy, nên đã dùng nhiều cách khác nhau để xem có thấy được chữ nào không, nhưng kết quả là không. 


Dạo gần đây trường Hogwarts cũng đã không còn vụ tấn công nào nữa. Con mèo của thầy Filch cũng đã được chữa trị. 


Dù những chuyện bị tấn công này đã không còn nữa nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của đám học sinh, có một Hufflepuff vẫn tin rằng Harry chính là kẻ đầu sỏ gây lên mọi chuyện. 


Càng rắc rối hơn là Peeves làm cho vấn đề này dần trở nên sốt dẻo bằng cách nhảy lung tung khắp nơi hét to khẩu hiệu 'Harry Potter là kẻ thối tha'. Nhưng Harry để ý mỗi lần đi cạnh Beavis là Peeves liền không dám ho he một chữ nào nữa. 


Cứ thấy Beavis là Peeves liền bỏ chạy ngay. Điều này khiến Ron vui sướng gần chết. Cuối cùng cũng có người trị được con yêu tinh chết tiệt đó. Hừ hừ.... 


.......... 


Hermione vừa rời bệnh thất thì Bellanita cũng tỉnh lại. 


"Tao xin lỗi...mày tỉnh lại đi, chúng ta làm hoà nhé...aizz mày tưởng giận dỗi mày là tao vui lắm à, nói cho mày biết...tao buồn không kém mày đâu...." Lúc biết được Bellanita đột nhiên tắt thở cậu ta mém ngất xỉu tại lớp học. Rõ ràng cả hai vẫn còn giận dỗi nhau đùng một cái, cô ấy liền tắt thở.....? 


"Pansy khóc muốn mù cả hai mắt. Kể từ ngày thằng em mày tỉnh lại, nó liền chạy theo thằng đó hỏi tình hình của mày riết, tất nhiên mỗi lần trở về trên mặt nó toàn vẻ giận dữ....." 


"Tỉnh dậy đi...đừng nhắm mắt nữa...." Draco rất ảo não. 


Thật ra, Bellanita đã tỉnh từ lúc Draco bước vào rồi. 


Tôi cũng đã nghe được hết tất cả những lời Draco nói.... 


"Mày nên cảm thấy vinh dự đi, mày là người đầu tiên được tao xin lỗi đó." 


Draco ngồi trên ghế nhưng lại đưa lưng về phía tôi để nói những lời đó. Có lẽ dù tôi tỉnh táo hay không nhưng chỉ cần đối mặt với tôi cậu ta liền xấu hổ? Thế nên mới lựa chọn xoay lưng.  


Tôi chớp chớp đôi mắt của bản thân một chút liền khó khăn ngồi dậy bò đến chỗ cậu ta. Mà hình như Draco cũng không hay biết gì cứ ngồi nói riết. 


Có Merlin mới biết lời cậu ta nói khiến tôi cảm động cở nào.!! 


Tôi giang hai tay choàng qua cổ Draco, cả người điều tựa trên lưng cậu ta. 


"Draco... đừng xoay lưng với mình." Tiếng nói khàn khàn yếu ớt phía sau lưng vang lên khiến Draco giật nảy mình, rất nhanh cậu ta liền cảm nhận được một sức nặng đặt lên lưng... mà cũng không nặng cho lắm. 


Nhận ra giọng của bản thân khàn đến dở tệ, tôi liền quả quyết ngậm miệng không nói một lời. 


Draco quay người lại cẩn thận đỡ tôi nằm xuống. Lúc nãy tôi bị sự cảm động làm cho mờ hai mắt nên không cảm nhận được cơ thể vô lực. 


"Mày... mày tỉnh khi nào vậy? Để tao đi gọi bà Pomfrey..." Khuôn mặt điển trai của Draco đỏ bừng bừng, cậu ta xấu hổ gần chết, chỉ muốn bỏ chạy. 


Tôi mở mồm hét lên một tiếng thê lương. "A~ bây giờ mình quá xấu xí nên cậu không thèm nhìn mình nữa......" 


Draco loạng choạng suýt ngã. 


"Ô... ô..." 


Draco "..." 


Cuối cùng Draco cũng quay lại. 


"Mày... có chỗ nào không ổn không?" Draco do dự một chút liền ngồi xuống giường tôi đang nằm. Tôi hơi ngồi dậy giơ tay quẹt nước mắt không tồn tại. 


"Mình nghĩ cậu định bỏ đi luôn chứ." Tôi dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu ta. 


Draco che miệng ho nhẹ một tiếng, để che đi sự xấu hổ cậu ta hơi cúi đầu. "Không có đâu..." Đang nỗ lực cướp về tay, làm sao bỏ được chớ. 


Tôi và Draco bắt đầu tâm sự mỏng. Tiếng cười vui vẻ của tôi lại thi thoảng vang lên trong phòng bệnh thất. 


Sau đó bà Pomfrey xuất hiện và hào hứng tống cổ Draco ra ngoài. 


Draco bị đuổi ra ngoài cũng không tức giận, cậu ta sờ ngực kéo kéo khoé miệng, cảm thấy hơi kỳ lạ. 


Nơi này... hình như có gì đó đang thay đổi. 


.................. 


[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.


•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1


•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]




"Nghe nói lúc mình ở trong bệnh thất không rõ sống chết cậu đã khóc rất nhiều?" Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Pansy. 


Nhìn đến nổi mặt Pansy như muốn nở một đoá hoa. 


Pansy nhíu mày. "Ai đồn bậy bạ vậy? Tôi khóc khi nào chứ!!" Draco sao? Cô không biết là cậu ta lại nhiều chuyện như vậy đấy. 


Parkinson được xem như một gia tộc cường đại, Pansy đúng là từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng, muốn gì có đó. Tính cách của cô vô cùng kiêu ngạo tùy hứng nên không hợp làm bạn với một cô bé nào. Cô thậm chí còn ăn hiếp một vài đứa con gái cơ.  


Nhưng đừng hiểu lầm ! Pansy này không đến mức tùy hứng như vậy, rõ ràng là họ nói xấu cô nên cô mới trả đũa lại nhé ! 


Tuổi thơ của cô chỉ có đám Draco, dần dà cách ăn mặc của cô cũng trở nên trung tính hơn, nếu không phải vì trước kia bản thân sùng bái Draco, thì cô nghĩ bản thân mình đã quên mất mình là con gái. 


Cô cũng đã từng nghĩ mình sẽ không có một đứa bạn khuê mật nào, cho đến khi gặp Bellanita. 


Pansy cắn môi liếc thiếu nữ mặt mày tươi tắn như hoa kia không trả lời. 


Rõ ràng lúc đầu rất ghét nhau, nhưng không hiểu sao khoảng cách của cả hai dần thu hẹp lại. 


Ngạo khí của một đại nữ tử nói bỏ là bỏ được sao ! Cô chắc chắn sẽ không thừa nhận là mình khóc rồi. 


Pansy thuận miệng. "Biết Lễ Tình yêu không? Cậu làm socola chưa? Cậu tính tặng ai? À... Chắc là Draco chứ gì?..." Thôi thì cảm giác có một đứa bạn khuê mật cũng không tồi. 


"Lễ... gì?" Tôi bị Pansy hỏi đến mơ màng. 


"Lễ Tình Yêu... chúng ta sẽ tặng Socola cho người mình thích ~" Pansy ngồi bắt chéo chân ngắm ngía bàn tay của mình. 


Tôi ngớ người. Có ngày này nữa sao? 


Hỏi thêm một ít thông tin từ Pansy tôi liền quyết định bắt tay làm Socola. 


.................... 


Tại Đại Sảnh Đường các bức tường bốn phía đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống.


Tôi xách túi đứng bên cạnh Pansy, kinh ngạc nhìn. "Thật....lãng mạn..." 


Pansy giật mình. "...?" Mắt có vấn đề à? 


Thầy Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Ông mặc một cái áo chùng màu hồng cho phù hợp với màu sắc trang trí. 


Khuôn mặt của các giáo viên khác điều đen như đáy nồi. Da mặt Giáo sư McGonagall gồ lên do gồng quá sức. Còn vẻ mặt thầy Snape còn đen dữ, có vẻ thầy đang rất nhẫn nại . Thầy Lockhart hô to: 


"Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quí vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!" 


Thầy Lockhart vỗ tay, và một tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường. Không phải những chú lùn tầm thường đâu! Thầy Lockhart đã cho tất cả các chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc. 


"Đây sẽ là vị thần tình yêu, là vị thần mà các em nhờ đưa thư tình hoặc Socola..." Ông ấy còn khuyến khích chúng tôi đến xin thầy Snape thuốc Tình Dược...... 


Vẻ mặt thầy Snape âm trầm như thể nặng ra nước. Tụi học sinh làm sao dám đi xin? Chỉ có thể âm thầm tự chế ra cái khác. 


Rồi suốt cả ngày hôm đó, mấy chú lùn cứ xông vô các lớp để trao thiệp mừng Tình nhân, khiến các giáo sư phát bực mình. 


........... 


Xế trưa... 


Draco mang vẻ mặt khó chịu suốt, rõ ràng từ sáng sớm đến giờ có rất nhiều chú lùn chặn đường cậu ta. Không riêng gì cậu ta mà cũng có nhiều học sinh nhà Slytherin nhận được thư tình. Các cô bé thời nay luôn hưng thú với những anh chàng badboy và đặc biệt mê trai đẹp nữa. 


Hành lang tấp nập, có rất nhiều người đang đứng đực ở đó gây tắc nghẽn giao thông. Điều này càng làm Draco tức giận. Cậu ta gân cổ kéo dài giọng. "Có chuyện gì ở đây?" 


"Ôi! Tìm được rồi! Draco Malfoy!" 


Lại là tiếng nói của chú lùn. 


Tiếng của chú lùn khá lớn nên lập tức thu hút được đám đông. Draco bỏ tay tôi ra đi nhanh đến chỗ chú lùn, hạ thấp giọng hỏi. "Người gửi là Bellanita Martin?" 


Chú lùn thẳng thắn lắc đầu. "Nồ nố nô nồ nô~." 


Draco lập tức nhấc chân đá bay người ta. "Thế thì cút!!" Những việc được đưa thư tình này cậu ta quá quen thuộc rồi, cậu ta chỉ chờ thư của... Bella mà thôi! Thế mà từ sáng giờ vẫn không nhận được! Rõ ràng hôm qua cô ấy và Pansy lén lút làm socola mà. 


Chú lùn ngã xuống đất rất nhanh liền đứng bật dậy gẫy cây đàn rồi hát rống "Này cậu chủ nhỏ nhà Malfoy--- em đã thích anh kể từ lần đầu tiên em đến nơi này---mái tóc trắng của anh toả sáng dưới trời nắng hay trời mưa cũng thật đẹp---em thích luôn cả khuôn mặt lỗ mãng của anh lúc mắng người khác---- còn là mắng những lời thô tục nữa chứ, nhưng hổng xao đâu!!--- có câu yêu ai yêu hết đường đi lối dzìa mà anh------em thật sự rất thích anh-----Draco Malfoy Love----------------" 


Khoé miệng tôi giật giật, khẽ siết chặt cái túi trong tay. 


Tôi cảm thấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi có thể ăn tận ba cái bánh ngọt hạnh nhân cùng một lúc, có khi còn dư sức uống thêm hai tách hồng trà. 


Xung quanh cười ầm lên. Ron cười to nhất "Thật đào hoa à nha!! Há há!! Tóc toả sáng dưới trời nắng trời mưa...há há!!" Cuối cùng cũng có cơ hội cười nhạo thằng này rồi. 


Draco nổi khùng hét lên. "Ngậm miệng hết cho tao!!" 


Harry đá chú lùn ra chạy thật nhanh, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm thấy Draco thật dễ mến. Cậu đã trốn chú lùn rất mệt đấy.


..................... 


Beavis cũng bị chặn đường. Vẻ mặt nó tuy không vui lắm nhưng vẫn được xem là có kiên nhẫn, nghe chú lùn hát xong mới lịch sự gật đầu. 


Thằng em tôi cũng rất được mấy cô bé năm nhất hoan nghênh đấy nhá. 


Tôi muốn đến chỗ Beavis trêu chọc thì bị thầy Lockhart ngăn cản. 


Tôi ngẩng đầu. "Sao thế thầy?" 


"Thầy nhận được rất nhiều thư tình, Trò Bella trò biết đó, đôi khi một chú rắn còn can đảm hơn cả một chú sư tử... lời này trò hãy tự nhớ và chuyển tới các học sinh nữ nhà Slytherin nhé." Thầy Lockhart kéo vạt áo hơi xoay mặt qua một bên, để lộ ra góc nghiêng mà ông ta cho là đẹp nhất để tôi nhìn. 


Ông ta cười lộ ra hàm răng trắng bóc "Thế nhé! Trò Bella cố lên." Rồi lại nháy mắt nhìn tôi như đang cổ vũ. 


Tôi sững sờ tại chỗ, ngơ ngác một chút tôi mới hiểu ý của ổng... Ổng đây là đang ám chỉ tôi nên đưa thư tình cho ổng sao? Cái gì mà dũng cảm? Ý ổng là tôi ngượng ngùng không dám đưa thư cho ổng nên mới đến cổ vũ tôi?? 


Merlin! Ai đó cứu tôi với!! 


Vẻ ông ta kiểu như nếu tôi không đưa thư thì ổng sẽ không cho tôi đi vậy á. 


Ông ta tiến lên một bước. "Trò Bella..." 


- Aimee...


- Ghét ta đến vậy luôn sao? 


Một giọng nói kỳ lạ vang lên khiến tôi nuốt lời giải thích xuống bụng. Rõ ràng đây là một giọng nói rất hay, trầm thấp du dương, nghe rất ấm áp... Nhưng lại khiến tôi hoảng loạn vô cùng... 


Tại sao tôi lại hoảng như vậy? 


Tại sao??! 


Giọng nói đó thật lạ, cũng thật quen thuộc. 


Một hình ảnh loé lên trong đầu, tôi lại không tài nào nắm bắt kịp. Rốt cuộc đó là gì? 


Thầy Lockhart vẫn không hay biết rằng tôi đang khó chịu, ông ta đặt tay lên vai tôi tiếp tục càm ràm về việc "rắn cũng dũng cảm" . 


Beavis xuất hiện, hất bàn tay Thầy Lockhart ra rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo ra sau. "Thầy nên gọi trò Martin mới đúng, thầy Lockhart!" Mẹ nó! Nhìn ông ta chẳng khác gì đi quấy rối người khác đâu chứ! 


Nhìn biến thái như thế mà bọn nữ sinh kia lại chết mê chết mệt... 


Chả hiểu kiểu gì. 


"Ôi! Trò Martin, tôi chỉ là nói chuyện với Bella....." Thằng nhóc này làm gì mà đột nhiên đáng sợ thế này! Ông ta cũng chỉ là có ý tốt cổ vũ cô bé kia thôi mà!? 


"Martin! Là Martin!" Beavis híp mắt, đạm mạc lên tiếng. 


Liếc nhìn bà chị, rồi nhìn Thầy Lockhart, Beavis không chút khách khí lên tiếng. "Hơn nữa, thầy nghĩ ai cũng sẽ đưa thư tình cho thầy sao?" 


Một câu hỏi đó khiến Thầy Lockhart xấu hổ, ông ta cười gượng một cái liền bỏ đi. 


Beavis suy tư một vài giây liền nhéo nhéo tay tôi. "Thư tình lúc nãy là chị gửi cho em sao? Cái gì mà Bebe lúc nhỏ dễ thương hơn lúc lớn nhiều, phải luôn ngoan ngoãn cho chị mình xoa đầu...?" 


Tôi dẹp mớ suy nghĩ trong lòng cười haha "Em đã ăn Socola chị đưa chưa?" 


"Đánh trống lảng thật tệ... ăn rồi, ngon." Beavis trề môi. 





Tối đó Draco đang trên đường về ký túc xá thì bị chú lùn tiếp tục chặn đường. Cậu chỉ lạnh nhạt đi lướt qua. 


Chú lùn này cũng đã nghe tin mấy chú lùn khác bàn luận về Draco Malfoy, cậu ta rất nóng tính. Một lời không hợp liền đá người ta, hơn nữa còn đá rất ác. 


Thế nên đưa thư xong liền chạy nhanh đi. 


Chú lùn cân nhắc một lúc lâu, mới quyết định làm liều, nó rón rén chạy theo Draco gẫy đàn hạc và hát. "Draco--a--Draco....." Thấy Draco ngừng lại nghiêm túc nhìn mình chú lùn đâu dám lộ ra vẻ mặt cáu kỉnh chỉ rụt rè lùi lại. 


Draco nhướn mày. "Tiếp tục..." Draco a Draco... 


Chú lùn sững sốt liền gẫy đàn hát tiếp. "Mình tuy thông minh và giỏi hành văn nhưng lại không biết nói những lời đường mật---mình chỉ có thể nói cậu thật tuyệt---cảm ơn vì cậu đã xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt này của mình-----sự xuất hiện của cậu cũng giống như một giấc mơ---bên cậu mỗi ngày đều khiến mình mong chờ---" 


Chú lùn nhanh chóng lấy ra một hộp quà nhỏ và một túi Socola được gói bằng giấy bao màu hồng đưa Draco. 


Draco câu khoé môi nhận lấy, liếc chú lùn nở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi. "Cảm ơn." 


Chú lùn ngơ ngác đứng ngây ra như ngỗng. 





Ngoài lề: 


Beavis nhận được một hộp socola kì lạ, sở dĩ nói kỳ lạ là hình thù của cái miếng socola này rất buồn cười. Đợi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.