⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 62: Nhiều chủ đề, khỏi đặt tên



Chương 62


Truyện phóng đại sắc đẹp của các nhân vật trong nguyên tác, và Na9 chỉ tốt đẹp qua góc nhìn của của nu9 thôi nhé.





Dinh thự Parkinson theo phong cách kiến trúc Tây Âu với những thiết kế xây dựng chủ yếu là gỗ. Những thiết kế này mang tính thẩm mỹ cao và đặc sắc.


Lúc đi ngang qua dãy hành lang, tôi quay đầu nhìn những bức ảnh trên tường, đó là những tiền bối trước kia của nhà Parkinson. Trong đó có một người được nhắc đến trong sách Lịch sử mà tôi đã đọc, ông Perseus Parkinson  , bộ trưởng Bộ pháp thuật vào những năm 1726.


"Thật là bất ngờ khi cậu đến mà không báo trước." Pansy khi thấy tôi đã vô cùng ngạc nhiên như thấy một chuyện mới lạ trên đời.


....


Gia tinh nhà Parkinson đã chuẩn bị một căn phòng cho tôi, ở bên cạnh phòng Pansy, căn phòng được thiết kế theo kiểu công chúa, màu hồng.


Pansy nhanh đỡ tôi lên giường. "Ôi chao, sao cậu đến nhà tôi với bộ dạng tàn tạ thế hả ?" Cô vẫn luôn muốn Bellanita đến nhà mình, nhưng điều cô không ngờ nhất là một Bellanita thích chưng diện lại mặc đồ ngủ mỏng manh, chân chỉ đi một chiếc dép bông, chiếc còn lại ở đâu thì không biết... Để đến đây.


Tôi cất giọng có chút khàn. "Cho ở ké một ngày, rồi ngày mai đi học luôn được hông ?"


Pansy dùng một cái khăn bông lau tay cho tôi. "Được, được hết, ở 1 năm luôn cũng được." Chắc hẳn Bellanita đã ngã rất nhiều lần, nếu không tay và quần áo của con nhóc này sẽ không bẩn đến như vậy.


Tôi bật cười khi nghe lời nói của Pansy. "Panni thật tốt bụng." Giọng nói khàn đến lạ thường. Thật may mắn vì cô ấy không hỏi gì nhiều mà chịu thu nhận tôi.


Pansy giơ tay lấy một bộ váy khác từ trên cái khay mà gia tinh dâng lên, nhét vào tay tôi. "Rồi, đi tắm đi rồi ra đây nói tiếp."


Đến bây giờ tôi mới phát hiện cả người mình cực kỳ bẩn, tôi nhăn nhó mặt mày. "Má ơi, dơ muốn chết." Bệnh sạch sẽ online lập tức.


Tôi lao đầu vào phòng tắm.


...


Tối đó.


Gia tinh lục đục mang đồ ăn vào phòng, tôi trợn mắt há hốc miệng nhìn Pansy cầm dao nĩa lên ăn. "Ngồi xuống ăn cùng nào."


Tôi trừng mắt. "Ăn buổi tối sẽ lên cân gấp đôi đấy !"


"Đừng lo, mẹ tôi vừa mua một lọ thuốc giảm cân, và nó rất có hiệu quả, tôi thử rồi nên bữa nay ăn thoải mái đi." Bữa nay Pansy phá lệ kiên nhẫn với tôi, cô kiêu ngạo nói.


Tôi nhướn mày, cuối cùng cũng bị một bàn thức ăn hấp dẫn đến bụng kêu gào. 


Pansy cũng ăn chung. "Cãi nhau với mẹ à ?"


Tôi do dự một lúc thì gật đầu. 


"Cái này ngon lắm, thử đi."


Tôi liền cho món Pansy đề cử vào miệng. "Ngon !!"


Pansy lại tiếp tục kiêu ngạo. Cô biết chắc là Bellanita đã khóc một trận rất lớn rồi mới đến đây, khóc xong thì nên ăn một bữa no nê để lấy lại sức vừa khóc mà đúng không ? Còn lọ thuốc giảm cân gì đó thì cô nói xạo đó, ai bảo Bellanita lỳ lợm quá chi.


...


Tối đó Beavis về nhà, còn mang theo một đóng đồ trên tay. Cậu ngước đầu hét lên.


"Bella !! Bella xuống đây, em mua rất nhiều thứ cho chị nè !!" Đứng đợi hơn 5 giây vẫn không nghe được tiếng bước chân quen thuộc cậu chóng nạnh đi lên lầu rống tiếp.


"Chị đâu rồi ? Chị muốn em đi bế chị xuống à ??"


"Bebe."


"Bella yêu d— AAAAA !!!" Beavis đang đi trên hành lang tối ôm thì có một giọng nói khàn đục gọi tên cậu.


"Là mẹ đây !" Marie rít lên một tiếng rồi ho một trận.


Beavis tựa lưng vào tường, thở ra một ngụm. "Trời ơi... Sao mẹ lại kêu con như ma kêu vậy, làm con giật cả mình..."


"Bella không có ở nhà."


Sắc mặt Beavis lập tức trở nên khó coi. "Tôi rồi, chị không ở nhà thì ở đâu ?"


"Có lẽ còn bé ở chỗ Pansy..."


Hai mẹ con đứng đối mặt nhau một lúc thì...


Tạch tạch !! Có một thứ gì đó đang đập lên cửa sổ, Beavis nhíu mày mở cửa sổ ra.


Là một con cú béo ú. Beavis rút thư đọc, đại khái nội dung bức thư là Bellanita đang ở nhà của Pansy nên cậu không cần lo lắng . Và dọn đồ giúp cô luôn, vì ngày mai sẽ phải đến trường rồi.


"Gì đây, ở nhà không chịu, lại đi qua nhà người lạ là sao ?!" Beavis nhíu mày vứt bức thư sang một bên, điệu bộ muốn đi ra ngoài.


Marie níu con trai lại. "Bella biết rồi..."


"Biết gì ?" Beavis chưa phản ứng lại. Một giây sau cậu liền khó chịu nhăn nhó.


"Con đã nói là mẹ nên dừng lại rồi mà..."


...


Kỳ lễ kết thúc, chúng tôi liền bắt đầu vào học kỳ hai.


Phòng sinh hoạt chung có nguyên đám người đang tập trung ở đó.


Gặp lại Draco tôi không khỏi trợn tròn mắt.


13 tuổi là lứa tuổi học sinh bắt đầu dậy thì, trừ một số trường hợp khác. Draco bây giờ đã không còn vuốt tóc ra sau nữa, cậu ta đã đổi kiểu tóc, mái tóc bạch kim rũ xuống trước trán.


Khuôn mặt đã bắt đầu trút đi dáng vẻ trẻ con ngày nào, thay vào đó là những đường nét góc cạnh càng tô điểm cho bản mặt điển trai của cậu ta...


Tư thái ngồi lười biếng dựa vào sau ghế, cậu ta vươn bàn tay xinh đẹp của mình ra lật từng trang sách. Blaise đang ngồi vắt hai chân thon dài lên bàn chào tôi. "Chào Bellanita."


Draco ngước đầu, dán đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp vào người tôi. "Đến rồi à." Cậu ta giơ tay đẩy Blaise một cái.


Blaise đứng dậy. "..." Bạn ? Bạn là gì tôi cũng không biết bạn là gì.


Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Draco, dáng người đến nhìn vào sách của cậu ta. "Sách độc dược nữa à ?" Chẳng phải cậu ta đã giỏi môn này lắm sao... Thế còn xem hoài làm gì?!


Crush đột nhiên dựa gần đến khiến Draco hơi mất tự nhiên. Cậu ta nhích người qua bên trả lời. "Thì môn này có nhiều thứ cần phải ghi nhớ lắm..."


Tôi phát giác ra hành động của cậu ta liền quái đản ngước đầu. "Cậu né mình ?"


Draco chối bỏ. "Làm gì có."


"Thế cậu nhích người như thế là sao ?" Tôi ngồi thẳng nhìn Draco. Bình thường tôi mà kề cận cậu ta như vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ rất vui, làm gì có kiểu tránh né thế này.


Draco trầm mặc lưu luyến đảo mắt nhìn quanh người tôi.


Từng đợt thở gấp rút, từng tiếng rên rỉ mềm mại...


Draco che mặt quay đầu qua chỗ khác.


Tôi mím môi đạp lên chân Draco một cái. Cậu ta ngồi bên cạnh tôi mà còn nghĩ cái quái gì đến thất thần vậy hả !!


Draco tỉnh táo lại, ôm thái độ hờ hững. "Tao đang nghĩ tại sao mày không tặng quà Giáng sinh cho tao."


Tôi sững người. Trong đầu liền hiện lên khuôn mặt cười gian của thằng em nhà mình. 


"Oh... Mình xin lỗi, có lẽ Beavis đã giấu quà của cậu mất rồi..." Tôi nhớ rõ ràng mình đã tận tay gửi quà cho con cú của cậu ta mà, không bao lâu sau thì hình như Beavis ra cửa !!?


Nghe đến tên Beavis, mặt Draco còn nhăn dữ. Đám người xung quanh không biết đã biến mất từ khi nào.


Tôi nhìn quanh "..." Đâu hết rồi.


"Mình không cố ý...."


Draco hình như không nghe thấy lời tôi và thì thào với giọng đủ nghe. "Thì ra trong mắt mày tao không đủ quan trọng đến thế... Ah ha... Chỉ có thể trách bản thân mình thôi, mình làm gì quan trọng như thế..."


Tôi "..." Tôi có cảm giác cậu ta đang cố bắt chước tôi là thế nào nhỉ ?


"Cậu giận à ? Thôi bây giờ như vầy đi, hiện tại cậu muốn gì ?"


Draco đột nhiên quay đầu dùng ánh mắt sáng rực nhìn tôi. "Nói một câu tao sẽ tha thứ cho mày..."


Tôi kỳ quái hỏi. "Chỉ một câu à ?"


Cậu ta gật đầu.


Draco nói nhỏ vào tai tôi, âm thanh nhỏ nhẹ, giọng nói lưu luyến, khí nóng như có như không truyền vào lỗ tai khiến đầu óc tôi ong ong.


Thế nhưng nghe được lời đề nghị của quý ông Malfoy tôi liền tỉnh táo lại trừng cậu ta. "Cậu nghĩ sao vậy ? Như thế thì mặt mũi của mình vứt đi đâu ?"


"Tao không biết đâu !!" Draco không yếu thế trừng lại.


Tôi trợn mắt.


Rõ ràng người giấu quà đi là Beavis tại sao lại trách tôi chứ !!


Tôi đen mặt nhìn Draco. "C-chủ... Chủ..."


Draco dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.


...


Tôi hùng hổ đi vào thư viện tìm kẻ đầu sỏ Beavis. Bọn Beavis rất thường đến thư viện, đặc biệt là sắp đến kỳ học mới rồi, Hermione chắc chắn sẽ lôi cả đám họ vào đây thôi.


Rất nhanh tôi liền thấy một cái đầu tóc nâu nhú ra khỏi một trồng sách cao vút.


Tôi sững sờ.


Đúng là học bá siêng năng !


Tôi rón rén đi đến định bụng hù cô ấy, nhưng ai ngờ đến gần thì nghe được tiếng thút thít.


Tôi "..."


Tôi cứng đờ đứng tại chỗ. Nghĩ nghĩ tôi liền chậm chạp lùi ra sau không một tiếng động để cô ấy không phát hiện ra mình.


Đang khóc mà bị người khác thấy được là không tốt, rất ngại. Nên tôi đi khỏi thì tốt hơn, nhưng khi tôi vừa lùi được hai bước thì người trong trồng sách lú đầu lên lộ ra một đôi mắt đầm đìa nước nhìn tôi.


Tôi "..."


Tôi ngượng ngùng đi đến rút một cái khăn tay màu tía hình gấu nhỏ đưa Hermione. Cô ấy do dự 3s thì mới nhận lấy, cất giọng khàn khàn, chất giọng đặc trưng của người mới khóc xong. "Cảm ơn, Bellanita."


Tôi thuận tiện ngồi xuống, để cái túi nhỏ qua một bên, cầm một quyển sách lên, quan tâm nhìn cô ấy. "Cần một cái ôm không ?"


Đột nhiên Hermione phì cười.


"Có gì đáng cười sao ?"


"Lúc nãy Beavis cũng hành động và hỏi giống như cậu." Hermione cầm khăn tay tôi đưa cho lau khoé mắt đỏ ửng.


Không hổ danh là chị em, suy nghĩ và tư duy y hệt nhau, tuy Bellanita hơi trầm tĩnh hơn chút.


"Sao cậu khóc ? Cãi nhau với bọn Harry Potter à ?"


Hermione gật đầu, nước mắt lại ào ạt rơi ra, vừa khóc vừa oán giận kể.


Thì ra là vụ Tia chớp gì đó. Hermione lo lắng nên mới báo cáo với giáo sư McGonagall, bà ấy liền tịch thu để xem nó có bị yếm bùa gì không, thế là Ron và Harry liền giận cô ấy đến tận bây giờ.


Tôi nhíu mày. "Họ như vậy thì hơi quá rồi..." Chỉ vì một cây chổi mà lại làm rạn nứt tình bạn này, hơn nữa họ rõ ràng biết Hermione làm thế là lo lắng cho họ nhưng vẫn lựa chọn giận cô ấy.


"Cây chổi đó không đề tên, làm sao mà biết được nó có bị quyền rủa gì không chứ ? Biết đâu đó là của Sirius Black đưa đến thì sao... Rõ ràng chuyến đi thăm làng Hogsmeade, họ cũng đã nghe rõ hết rồi chứ bộ... Thế mà tận bây giờ họ vẫn cho là họ đúng... Họ không bao gi... giờ nghĩ đến cái hại cả, chỉ toàn làm việc theo ý thích thôi !!" Hermione nghẹn ngào kể nổi lòng của mình, mạnh bạo quẹt nước mắt trên mặt.


Tôi gật đầu, ngăn chặn hành động thô lỗ đang tự mình quẹt nước mắt của cô ấy. "Thế Beavis đồng ý với họ à ?"


Hermione lập tức kiêu ngạo ngóc đầu lên. "Mới nãy cậu ấy có đến, nhưng cậu ấy là đến an ủi mình chứ không phải bênh vực bọn Ron, cậu ấy nói sẽ nói chuyện lại với bọn họ, Beavis biết nhìn nhận sự việc đấy... Đây cái này là lúc nãy cậu ấy đưa mình này, giống hệt khăn cậu luôn." Cô ấy lấy một cái khăn giống hệt của tôi ra, chỉ khác ở chỗ con gấu trên khăn có đeo một cái nơ ngay cổ, còn con gấu trong khăn của tôi thì mặc một cái váy.


Nghe có người khen ngợi em trai mình, tôi theo bản năng liền ưỡn ngực lên một chút.


"Beavis rất ngoan..." Tôi mò tay vào túi áo của mình rút ra một cái hộp nhỏ nhắn. "Cái này cho cậu."


"Là gì vậy ?"


"Thứ này thoa lên mắt cậu sẽ thấy dễ chịu hơn..." Tôi ra hiệu cô ấy nhận lấy. Hermione không chịu nhận nguyên hộp mà chỉ lấy một ít ra thoa lên mắt.


"Thoải mái hơn không ?"


"Thoải mái hơn rồi... thứ này là ở đâu ra vậy ?" Ngoài thị trường hình như không có thứ nào như thế này.


Tôi vui vẻ nói. "Là của mẹ..." Nói giữa chừng tôi chợt khựng lại.


Hermione hửm một tiếng đợi tôi nói tiếp.


"Là của mẹ mình làm..."


"Mẹ cậu giỏi vậy à ?" Hermione kinh ngạc.


Tôi gật đầu. "Ừm..." Hermione đã vui trở lại, tôi không nên bày ra vẻ mặt ủ rũ ra cho cô thấy.


Đâu thể lấy nổi buồn của mình ra khiến người khác buồn theo, đúng không ?


"Mình nghĩ là cậu nên kết bạn với nhiều người bên Gryffindor hơn, hãy cho bọn Harry Potter thấy cậu không hề đơn độc, không có họ cậu vẫn sống rất vui vẻ !" Tôi đưa ra ý kiến. Con gái bình thường vào những chuyện này sẽ nhạy cảm và để tâm hơn con trai nhiều, Hermione trốn trong thư viện khóc, còn hai tên Harry và Ron thì chưa chắc đã nhớ gì tới cô ấy chưa... 


"Nhưng mình chỉ có họ là bạn..." Cũng chỉ có họ mới hiểu tính tình của cô, những người khác thì luôn nghĩ cô ngạo mạn.


"Cậu đi chung với Beavis thường xuyên hơn đi, cậu sẽ kết bạn được với nhiều người nhờ nó." Tôi biết Hermione là một chú sư tử con ngạo kiều, dễ ngượng ngùng.


Tôi và Hermione trò chuyện thêm vài ba câu thì tôi liền đi trước.


Hermione thoải mái hơn, ánh mắt vô tình liếc nhìn về một phía, liền thấy cái túi sách của Bellanita. "Cô ấy để quên mất rồi..." Cô đứng dậy đi ra ngoài chạy theo.


...


Tôi đi trên đường không để ý lắm liền đụng phải một người. Ron lùi lại một bước.


Tôi "Xin lỗi..."


Ron ngước đầu. "À không sao."


Ron định đi thì tôi hỏi. "À cậu thấy Beavis đâu không ?"


"Cậu ấy ở đại sảnh đường."


"À... Weasley."


Ron sững sốt. "Ừ ?"


"Nghe nói mấy cậu và Hermione..."


Ron lơ đãng đánh mắt liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc rồi đột nhiên lớn tiếng. "Hermione rất quá đáng, cô ấy nghĩ gì mà đi mách lẻo với giáo sư chứ ? Cái thứ nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng đó mình thấy cậu nên tránh xa ra thì hơn, nếu không có ngày cậu nhận được một món quà nào đó cô ta sẽ đi mách giáo sư đấy."


"Cái bản đồ đạo tặc này nên đưa cho các giáo sư, Thứ này rất nguy hiểm, cậu không nên nhận, nên đưa cho giáo sư. Cái quái gì cũng giáo sư, giáo sư, tôi chả hiểu nổi. Một tên tội phạm bị truy nã khắp nơi thì lấy đâu ra tiền mua nguyên cây chổi mắc tiền đó ?... Thật sự là rất phiền phức, sao trên đời này lại có người phiền.... OÁI—————" Ron đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng. Sống lưng tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh căm.


Mình mẩy cậu ta ê ẩm, ngẩng phắt lên, có chút không thể tin được nhìn chằm chằm tôi. "Cậu..."


Bellanita quỳ một gối xuống, nhìn sâu vào mắt cậu và đọc một loại ngôn ngữ mà cậu nghe không hiểu. " Phai dấu kỉ niệm."


Hai mắt Ron chợt mất đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.