⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 64: Một chuyện bất ngờ



Chương 64 chó đen và người sói.


Khi cả đội Gryffindor rời đi, đại Sảnh đường lại vang lên tiếng hoan hô lần nữa, trong tiếng hoan hô đó Harry loáng thoáng nghe được tiếng của Cho Chang.


"Cố lên nhé Beavis !! Harry !!"


Mặt Harry liền đỏ lên một cách bất thường.


Beavis "?" Ai zậy ta ?


Dù trong đầu hiện ra đống dấu chấm hỏi nhưng Beavis vẫn lựa chọn im lặng, kéo kéo khoé môi, nhìn chung chung về mấy dãy bàn còn lại cười.


Harry quay đầu thì bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của Beavis liền cạn lời. "Đó là Cho Chang, tầm thủ của đội Ravenclaw." Não bộ của Bebe không chứa bất cứ thứ gì ngoài Bellanita và bọn cậu.


Beavis lục lọi trí nhớ một chút liền nhớ ra. "À!!" Suýt thì quên mất con bé khoái bám đuôi Harry.


....


Đội Gryffindor và đội Slytherin bước vào sân đấu trong tiếng hò reo rộ lên như sóng trào. Ba phần tư đám đông đeo phù hiệu hoa hồng tía, vẫy những lá cờ tía có huy hiệu sư tử Gryffindor hay phất những biểu ngữ ghi những khẩu hiệu như: "ỦNG HỘ ĐỘI GRYFFINDOR!" và "SƯ TỬ GIÀNH CÚP!"


Tuy nhiên đằng sau các cột gôn của đội Slytherin là hai trăm người mặc áo xanh lá cây, biểu tượng con rắn Slytherin lóng lánh trên những lá cờ của nhà này, và giáo sư Snape ngồi ngay hàng ghế đầu, mặc áo màu xanh như những người khác.


Blaise phát cho tôi và Pansy mỗi người một cái kính.


Giọng nói hài hước của bình luận viên quốc dân- Jordan vang lên. "Hú—"


"Và đây đội Gryffindors! Potter, Bell, Johnson, Martin, Weasley, Weasley và Wood. Họ được dư luận công nhận là đội hay của Hogwarts mà người ta được xem trong vài năm gần đây..."


Lời bình luận của Lee Jordan bị chìm lỉm trong tiếng la ó phản đối vang lên từ đám đông bên phía nhà Slytherin. Tôi bịt lỗ tai một cách nhanh chóng. Thật sự rất ồn.


"Và bây giờ là đội Slytherin, do đội trưởng Flint dẫn đầu. Flint đã tạo ra một số thay đổi trong đội hình và có vẻ chuộng kích thước hơn là kỹ xảo..."


Đám đông nhà Slytherin lại rộ lên la ó. Tôi không khỏi câm nín.


Được rồi, tôi thừa nhận, Draco là người thân hình cao ráo và gọn gàng nhất trong đội... Còn mấy người khác thì hơi vạm vỡ quá.


Draco ở dưới sân có chút bất mãn về lời bình luận của Jordan. Cậu ta một tay cầm chổi một tay sờ lên cổ và gáy, nhìn có vẻ như vận động xương cổ của mình.


Đám con gái trên khán đài "..."


Đúng là cái đẹp nó đè bẹp cái nết mà...


Kẻ phản diện đào hoa.


Bà Hooch hô. "Hai đội trưởng hãy bắt tay nhau!"


Flint và Wood cùng tiến lại gần nhau và người này chụp tay người kia bóp thật chặt, trông như thể người này đang cố bẻ gãy mấy ngón tay đối phương cho rồi.


Bà Hooch lại ra lệnh. "Trèo lên chổi! Ba... Hai... Một..."


Tiếng còi của bà vừa hoét lên đã lạc mất trong tiếng gầm của đám đông khi mười bốn cây chổi thần cùng vọt lên không trung.


Draco điều khiển cán chổi bay về phía trước, mái tóc bạch kim bị gió thổi đến bay ngược hết ra sau, sự hưng phấn dâng trào. Cậu ta rất nhanh liền phát hiện ra thằng Potter đang hướng nhanh về phía nào đó nên tăng tốc theo sau.


"Và bây giờ đội Gryffindor đang giữ banh, Beavis cute của nhà Gryffindor cùng với trái Quaffle đang nhắm thẳng đến cột gôn của đội Slytherin. Được đó, Beavis! Đúng là tốc độ khiến người khác kinh ngạc...Ôi... không được rồi... Warrington đang muốn chặn cậu ấy lại, liệu Warrington của nhà Slytherin có cản được để giành bóng ? ẦM! Beavis trực tiếp hất bay người ra luôn ! Và ... BEAVIS MỘT LẦN NỮA GHI BÀN ! 10-0 ĐIỂM CHO GRYFFINDOR ! Nhớ không mọi người ơi !! Chỉ cần Beavis mà mở màng giành được điểm thì chắc chắn Harry sẽ tìm được bánh Snitch trong một thời gian ngắn thôi !!"


Đám sư tử gào thét dữ dội. Tên của Beavis và Harry liên tục được họ thét lên. Tôi cũng bị bầu không khí lây nhiễm sang, vô cùng hưng phấn.


"Warrington đã chụp được Quaffle... úi giời ơi !! George chơi một trái Bludger ngoạn mục, Warrington làm rớt trái Quaffle rồi, nó lập tức bị Angelina bắt lại, Angelina nhà Gryffindor đã có banh, cố lên, Angelina... một cú xoay mình né Montague hết xẩy... Ê, thụp xuống, Angelina, có một trái Bludger đang bay tới... ANGELINA ĐÃ LÀM BÀN! 20-0, ĐIỂM CHO ĐỘI GRYFFINDOR!"


Biển người màu đỏ tía gào lên đầy vui sướng...


Đội bóng hai bên điều nhân cơ hội dập cho nhau một trận, cuối cùng cả hai bên được phạt đền, có điều Gryffindor ghi điểm con Slytherin thì không. Tôi hết sức lo lắng cho Draco. Dù chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng tôi nghĩ sắc mặt cậu ta hiện giờ rất kém.


Đúng như Bellanita nghĩ, mặt Draco hiện giờ không đẹp tí nào.


Đội Slytherin xin quãng lại tí thời gian để bàn lại kế hoạch, Flint bị Draco tức tối nói cái gì đó, rất nhanh trận đấu lại tiếp tục bắt đầu.


Tiếp sau đó là Slytherin cắn trúng thuốc kích thích chơi còn hăng máu hơn lúc đầu, liên tục ghi điểm. Mà bên Gryffindor cũng chẳng vừa gì.


Jordan liên tục chửi thề bậy bạ khi Slytherin ghi điểm, anh ta chửi đến nỗi giáo sư McGonagall tìm cách đẩy chệch cái loa phù thủy xa ra khỏi cái mồm bậy bạ đó.


"Dạ thưa giáo sư, con xin lỗi! Con xin thề, con xin hứa, con xin bảo đảm ! Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu— moẹ bà lại ghi điểm... Aaaa !!"


"Jordan !!" Giáo sư McGonagall rít lên.


Sau đó là những màn đọ sức khiến người khác không nỡ nhìn. Và cuối cùng Draco đã tìm thấy Snitch và lao xuống với một tốc độ kinh hoàng, tôi lo sợ nếu cậu thắng không kịp sẽ ngã chết mất.


Bên dưới cách mặt cỏ chừng một thước, là trái banh bé tí tẹo bằng vàng lóng la lóng lánh. Harry thúc cây chổi lao xuống theo, nhưng Draco đã lao trước cậu rất xa. Một khoảng cách khó nhằn...


Nhưng... Cậu có Tia chớp.


"Khốn khiếp..." Draco mắng một tiếng cố thúc giục cây chổi của mình. Nhanh hơn, làm ơn hãy nhanh hơn nữa.


Không thể nhanh hơn được nữa, đây là tốc độ nhanh hết mức có thể của cây chổi này rồi.


Banh Snitch ngay trước mặt nhưng cậu ta lại không thể với đến, cuối cùng Draco suy nghĩ đắn đo trườn người về phía trước, bỏ hai tay ra khỏi chổi muốn chụp banh.


Đôi khi... Một con rắn cũng rất dũng cảm.


Khán đài Slytherin một trận thổn thức.


Quá nguy hiểm ! Draco có thể rơi khỏi chổi nếu cậu ta ngồi không vững.


Ngay lúc bàn tay Draco sắp bắt được banh Snitch thì một cái bóng lướt ngay bên cạnh, và rồi cậu ấy gạt phăng cái tay đang chụp bóng của Draco ra, chụp lấy banh. Rồi bay thẳng đi.


Draco loạng choạng vài cái rồi suýt rơi khỏi chổi, tim tôi vọt lên tận cổ họng.


Khán đài gào to hết mức có thể. Harry đáp chổi xuống mặt đất, giơ bóng vàng lên cao, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhưng cậu không thể cười được bao lâu nữa, thằng bạn thân bị khùng của cậu nhảy khỏi chổi ở độ cao 3m !!


Harry kinh hãi chạy đến giang hai tay đỡ nó. Beavis rớt vào người Harry, hai thằng té nhào xuống đất, đám đông tràn vào sân bóng, dẫn đầu là Jordan nhảy tưng tưng như chuột túi.


•••


Draco về ký túc xá tự nhốt mình trong phòng một mình. Tôi lo lắng gõ cửa phòng cậu ta.


"Draco ?"


"Dra ơi ?"


Cánh cửa đột nhiên bật mở ra, khiến tôi trở tay không kịp liền gõ lên mũi Draco một cái.


Tôi kinh sợ vuốt lên sống mũi cậu ta. "Chết rồi, gõ xong có bị hư luôn không ? Một chiếc mũi hoàn hảo thế này mà bị mình gõ hư, mình sẽ rất đau lòng đó..."


Draco trầm mặc một lúc liền bắt lấy tay tôi, nói nhỏ. "Không sao..." Rõ ràng đã biết trước là sẽ không thể thắng nhưng sao lại buồn thế này...


"Cậu buồn sao ?"


Cậu ta nhíu mày rồi lắc đầu, nâng cái cằm kiêu ngạo lên. "Tao không buồn, bình thường thôi ? Hiện tại tao muốn ở một mình một lúc..."


Đến tối Draco liền ra khỏi phòng, cái gì nên làm thì làm, cái gì nên nói thì nói, hoàn toàn bình thường , không có dáng vẻ vô cùng bi thương chờ người khác đến an ủi như tôi nghĩ.


Nhưng...


Tôi đã nghĩ như thế cho đến khi... Tôi thấy một cô gái ngồi cạnh an ủi Draco.


Astoria Greengrass.


Draco Malfoy. Cậu ta khước từ sự quan tâm của tôi. Chỉ một mình tôi...


Và... Sự ưu tiên của cậu ta đã không còn dành cho tôi nữa.


...


Tháng sáu, mùa hè đến, thời tiết ấm áp và oi bức hơn. Bầu trời trở nên trong xanh, như được lột rửa sau mùa đông âm u, lạnh lẽo. 


Cái thời tiết này... Đáng lẽ ra phải được thư giãn mới đúng... Nhưng không, kỳ thi học kỳ đã bay đến đánh úp một đám học sinh của các Nhà.


Tôi càng năng cao hiệu xuất học tập hết mức có thể, thậm chí bỏ quên luôn cả đám Draco.


Pansy tức giận lôi cổ con mọt sách từ trong phòng ra. "Tôi biết cậu là học bá rồi, đừng suốt ngày trốn trong phòng nữa, mau ra ngoài dùng trà chiều với chúng tôi chút đi, học tra như tôi còn chưa sợ thì cậu sợ cái quỷ gì ?"


Tôi đành bỏ sách xuống đi ra ngoài phòng sinh hoạt chung. Bùa nâng cấp cũng hoàn thành, nhưng chỉ hoàn thành được một cái, và tôi đang tìm cách hoá giải cái bùa nâng cấp ấy.


Tốn sức nhưng mà vui.


Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng sinh hoạt chung, tôi cảm nhận được bầu không khí khá câu nệ. Xung quanh tôi toàn là con nhà quý tộc, giơ tay nhấc chân đều lịch sự tao nhã, nói chuyện khách sáo, cứng nhắc...


Bởi vì đã từng sống trong tầng giới thượng lưu nên tôi thấy họ nói chuyện kiểu như vậy là bình thường. Nhưng mà...


"Tiểu thư Martin thì sao?  Câụ thấy trà này như thế nào?" Một người trong số các tiểu thư quyền quý hỏi tôi.


"Lúc đầu có vị chát nhưng sau đó lại có vị ngọt, nó khá ổn đối với tôi, tiểu thư Yaxley." Tôi lịch sự đáp.


Yaxley che miệng cười tủm tỉm. "Không ngờ cậu lại biết loại trà này và hưởng thức nó tốt như thế, tôi rất vui."


Vài người xung cười khúc khích. Tôi cũng cười theo. "Vâng, sao tôi có thể không biết chứ..." Quả thật là một lời nói mỉa mai đầy thâm ý.


Yaxley nói như thế chẳng khác gì mỉa mai một đứa đến từ Muggle như tôi thì biết gì về trà đạo, mà bày đặt ra vẻ.


Tôi nhìn Pansy. Cô ấy đang nói chuyện với một cô gái khác.


"Thành tích của chị ở môn Biến rất tốt ạ?" Một giọng nói khác vang lên, người nói là Astoria Greengrass.


"Giáo sư McGonagall luôn nói về chị và một Máu Bùn khác..." Astoria nhíu mày khi nhớ đến một cô gái có mái tóc dày xù, trong khó coi lắm.


Tôi nhíu mày. "Chị không biết đến Máu Bùn nào cả, chị chỉ biết một cô gái có thành tích môn Biến đủ sức ngang ngửa với chị là Hermione, Hermione Granger nhà Gryffindor."


Astoria có vẻ ngạc nhiên khi phát hiện ra giọng nói của tôi chợt thay đổi. "Ơ... Em..." Cô bé hơi lúng túng.


Bầu không khí xung quanh trầm xuống.


"Thôi nào Bella, chỉ là một Máu bùn thôi mà..." Draco đặt tay lên vai tôi khuyên nhủ, nhưng lời nói của cậu ta chỉ khiến tôi khó chịu hơn.


"Đã nói là mình không biết ai là Máu bùn cả!" Tôi cắt ngang Draco, điều này khiến cậu ta không vui vẻ lắm.


"Bella..."


Cạch.


Tôi đặt ly trà xuống. "Được rồi, mình đến thư viện đây, mình phải ôn tập nữa. Các cậu cứ thư giãn với nhau tiếp đi, mình đi trước."


...


Trong thư viện.


Hermione ngạc nhiên khi phụ kiện trên người tôi dần biến mất. Cô ấy hỏi tôi. "Bellanita mà không đeo phụ kiện thì đâu còn là Bellanita—?"


"Mình đang sử dụng thuật giả kim." Tôi ngồi xuống dịu dàng trả lời.


Hermione ngạc nhiên há miệng. "Để làm chi?" Trong sách có ghi để ngưng tụ thành công một thứ mình muốn sẽ mất rất nhiều công sức, thời gian và cần có sự kiên nhẫn đó.


"Mình muốn tặng cho Bebe một món quà tuyệt vời, và món quà đó tự tay làm sẽ có ý nghĩa hơn, đúng không?"


"Cậu quả nhiên là một người chị tuyệt vời, nhưng mà sắc mặt cậu không ổn lắm. Có lẽ người ngoài không nhìn ra được, nhưng mình thì khác, Bellanita. Cậu đã sử dụng thần chú làm đẹp rất nhiều đấy." Đối với việc hỏi thêm về kiến thức thuật giả kim và giữa sức khỏe của Bellanita, thì Hermione lựa chọn quan tâm vế sau hơn.


"Sao cậu biết?" Tôi sờ mặt mình, chớp hai mắt.


"Đôi mắt của cậu đã mất đi thần thái, cậu có gì không ổn sao?"


Tôi chối bỏ. "Mình thì làm sao có chuyện gì chớ..."


Hermione đứng dậy kéo ghế đến gần tôi, phát một tiếng động, bà Pince nhíu mày cảnh cáo nhìn cô ấy, cô ấy hối lỗi nhìn bà ấy rồi ngồi xuống. "Nào, kể mình nghe là có chuyện gì xảy ra với cậu đi? Mình nghĩ cậu cần một số lời khuyên chân thành."


Tôi rối rắm cúi đầu, vặn từng ngón tay của mình và cố đè ép cơn uất ức trong lòng, nhỏ giọng nói. "Mình thì có chuyện gì xảy ra chứ, mình ổn mà..."


"Cậu không ổn chút nào hết, cậu cũng sống ở thế giới Muggle như mình, cậu biết là nếu như cậu không có một người bạn để tâm sự, cậu sẽ bị stress mà, sẽ khó chịu lắm, Bellanita à." Hermione liếc nhìn bà Pince đang ngồi ở đằng kia, đè thấp giọng xuống. "Mình là bồ ruột của cậu, đừng lo lắng, hãy kể mình nghe nào, mình hứa sẽ không nói với ai và tìm cách giải quyết cùng cậu..."


Tôi suy nghĩ đắn đo một hồi rồi lại ngẩng đầu lên, nói một cách khó khăn. "Mình thật sự không ổn như lời mình nói thật..."


"Và mình không muốn nói chuyện này ra để khiến Beavis phiền lòng, sắp thi rồi..."


"Mình khó chịu lắm, đôi lúc muốn nói, nhưng lại không muốn nói. Mình đang mắc kẹt trong một cảm giác chán nản cực độ, buổi tối mình không thể chìm vào giấc ngủ được, chính vì thế mình liền lấy sách vở ra học tập một cách cố gắng, quyết tâm, nhưng học một lúc mình lại bỏ cuộc..."


"Mình rất đói bụng nhưng lại không có khẩu vị, giống như muốn ăn hết cái bánh đó nhưng mình không thể nhét nó vào miệng được, rất nhạt nhẽo..."


"Mình không tài nào tập trung nổi vào một việc, rõ ràng là đang làm bài tập nhưng lại suy nghĩ miên man đến một chuyện khác." Nếu như tập trung được thì có lẽ tôi đã nhanh chóng tìm ra cách hoá giải bùa nâng cấp từ lâu...


"Đặc biệt là chuyện về mẹ của mình và Draco. Mình thích cậu ta lắm, nhưng cậu ta lại khước từ sự quan tâm của mình và đến với một vòng tay khác, mình chán ghét Draco và con nhỏ đó..." Dù biết Astoria lúc này vẫn chỉ là một người bạn học bình thường nhưng tôi ngăn không nổi cảm giác chán ghét của mình đối với cô bé. Nhưng em ấy rõ ràng chưa đụng chạm gì đến tôi và Draco, tại sao tôi lại có thể bài xích em ấy như vậy được. Một chút tội lỗi nhưng nhiều hơn vẫn là chán ghét.


"Draco coi bạn của Astoria là một cô gái cao quý còn bạn của mình là Máu... Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Người bạn mà mình trân trọng sao cậu ta lại có thể dùng một từ ngữ thô lỗ như thế để đánh giá??" Draco bênh Yaxley, Yaxley là bạn của Astoria. Cậu ta đã không tôn trọng bạn của tôi. Tôi không vui.


Cuối cùng tôi thốt ra một câu tiêu cực nhất, nhưng tôi biết mình sẽ không ngu xuẩn đến mức làm như vậy. "Mình thật sự chỉ muốn thử chết quách đi, xem bọn họ sẽ dùng vẻ mặt gì khi thấy cái người luôn nở nụ cười ngọt ngào với họ, giờ đây chỉ còn có đôi môi cứng đờ."


Hermione lần đầu tiên nhìn thấy Bellanita bình tĩnh một cách kỳ cục và nói ra những suy nghĩ tiêu cực như vậy, và cô không dừng lại ở mức ngạc nhiên mà là quá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.