⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 76: "Hồi Sinh"



Chương 76


Harry thề là cậu không bao giờ yêu thích sự nổi tiếng của mình lúc này! Thật tệ làm sao!

 Cậu vừa trèo qua cái lỗ chân dung của bà Béo thì gặp ngay Hermione.

"Chào! Mình đem cái này lên cho bồ nè… Muốn đi dạo không?" Hermione ngạc nhiên nhìn cậu rồi nói.

Harry nói ngay với một giọng biết ơn. "Đúng là ý kiến hay!"

Cả hai đứa đi xuống cầu thang, nhanh chóng băng qua Tiền sảnh, không cần nhìn một cái vô Đại sảnh đường, rồi ngay sau đó sải bước băng qua bãi cỏ hướng về phía hồ, nơi chiếc tàu của trường Durmstrang đang bỏ neo, cái bóng của con tàu phản chiếu đen hù dưới mặt nước.

Buổi sáng hôm nay trời lạnh, hai đứa vừa đi vừa nhai bánh mì nướng, Harry kể cho Hermione nghe chính xác điều gì đã xảy ra sau khi cậu rời khỏi bàn ăn nhà Gryffindor vào đêm hôm trước. Cậu hết sức nhẹ nhõm khi thấy Hermione chấp nhận câu chuyện cậu kể mà không thắc mắc gì hết.

Đang nói giữa chừng thì Hermione kinh ngạc bật thốt lên. "Chuyện gì xảy ra ở đó vậy??!" Cô chỉ về hướng hồ đen.

Harry nhìn theo. Ở gần hồ đen có hai người đang giằng co, mái tóc rực rỡ cùng bề ngoài nổi bật đó chính Bellanita không thể nhầm đi đâu được.

Người còn lại có một chiều cao vượt trội cùng thân hình cao lớn, chính là tầm thủ xuất sắc giành được banh vàng trong cuộc thi Quidditch thế giới vừa rồi, Viktor Krum!

Bùm!!

Bellanita "rớt" thẳng xuống hồ. Krum đơ người trong chốc lát liền lao người xuống theo.

"Anh ta đang làm gì vậy chứ!!" Hermione kinh sợ chạy đến, miệng còn không quên thét to. "Này anh kia!!"

Khi cả hai vừa chạy đến gần hồ thì Krum cùng Bellanita đã trồi lên mặt nước. Krum bơi nhanh lên bờ hất Bellanita từ trên vai xuống.

Tôi rơi thẳng xuống đất, cả người ướt sũng, quần áo dán chặt lên người. Harry vội vàng dời mắt nhìn Krum.

Tôi che miệng ho khù khụ, Hermione cởi áo khoác đắp lên người tôi. "Cậu không sao chứ?" Cô vỗ về lưng tôi.

"Không... Không sao... Khụ!!" 

Hermione nhìn tôi rồi quay đầu chất vấn Krrum, giọng điệu tức giận vô cùng. "Sao anh đẩy Bellanita xuống nước?" Dưới góc nhìn khi nãy của cô cùng Harry, bọn cô thấy rõ Krum đã đẩy Bellanita.

"Đẩy xong còn bày đặt làm bộ nhảy xuống cứu để vớt hình tượng sao? Tôi nói cho nghe, tôi không dễ bị lừa như mấy đứa con gái khác đâu!!" Hermione giận dữ nhìn Krum.

Krum ngạc nhiên rồi cau mày. "Không phải..."

"Tôi cùng Harry thấy rõ ràng mà anh còn chối ư?" Hermione vẫn còn phẫn nộ lắm. Tôi kéo cô một cái. 

"Không phải như thế, chỉ là hiểu lầm mà thôi!!" Tôi qua loa lau chùi gương mặt, đôi mắt dán chặt vào cái hồ đen. Hermione khựng lại nhìn Krum một cái, rồi lại nhìn tôi, cô e dè hỏi.

"Vậy chuyện lúc nãy là như thế nào?"

Krum vắt tay áo ướt nhẹp của mình. "Tôi chỉ đứng trên tàu uống cafe thôi, nghe thấy tiếng có gì đó rơi xuống hồ nên tôi nhìn thì mới biết đó là người. Tôi bỏ dở ly cafe của mình bất chấp nước Hồ lạnh buốt để vớt cô bé đó lên..." Anh ta nhìn tôi.

"Chỉ là tôi làm ơn mắc oán, sau khi vừa vớt người lên thì cô bé này đã chửi xối xả vào mặt tôi, rồi chúng tôi cãi nhau, cô bé trượt chân nên rớt xuống hồ tiếp."

Tôi xấu hổ cúi đầu. "Em xin lỗi..." Chỉ là lúc nãy tôi thấy thứ kia ở dưới mặt hồ nên vội vã nhảy xuống để lấy. Ngay lúc tôi sắp lấy được thì Krum xuất hiện khiến thứ đó trôi đi mất tâm, tôi tức quá nên trút giận hết lên đầu anh ta.

Mặt Hermione đỏ bừng lên, cô lúng túng nói. "Ơ... Vậy hả... Tôi xin lỗi..." 

Harry giúp đỡ tôi cùng Hermione đứng thẳng dậy, đặt ra một câu nghi vấn. "Mà thứ gì đã khiến cậu lao mình xuống dưới vậy hả?" Beavis bảo rằng Bellanita sợ lạnh mà.

Ánh mắt mọi người xung quanh đổ hết vào người tôi. Tôi bẹp miệng, vươn tay vuốt mái tóc ướt đẫm.

"Cái gì đó... Có thể là một bằng chứng, chứng minh mình không có ý tham gia cuộc thi kia." Tôi cười nhã nhặn nói.

Hermione lập tức nghiêm nghị nhìn tôi. "Dù có là bằng chứng quan trọng bồ cũng phải nghĩ đến bản thân mình đi chứ, ở dưới đó chẳng biết có cái gì nguy hiểm hay không mà bồ đã vội nhảy xuống rồi!" Ngộ nhỡ lỡ con bạch tuộc dưới hồ dùng xúc tua cuốn chặt không cho Bellanita bơi lên thì sao?

Tôi chỉ có thể im ắng cúi đầu không phản bác một câu.

Krum hết nói nổi nhìn tôi. "Dù gì thì điều đó không còn quan trọng nữa, kết cục cuối cùng là em vẫn phải đi thi mà thôi, sao không nghỉ ngơi dành sức mà tốn công vào những chuyện này."

Sao bữa nay anh ta nói nhiều vậy?

Tôi không vui nhưng vẫn cười mỉm. "Hại em lần một thì sẽ có lần hai thôi anh ạ, em nhất định phải tìm ra được đứa đó là ai." Mặc dù đã đoán trước được nó là ai nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn suy đoán trong lòng nên mới đi tìm hiểu thử.

Krum nhíu mày. "Được rồi, tùy em thôi, em nên quay về phòng thay đồ đi thì hơn, anh đi trước." Bữa nay anh ta phá lệ nói hơi nhiều.

...

Tôi về ký túc xá tắm rửa thay đồ, mặc dù trước đó Hermione đã dùng bùa hông khô quần áo rồi.

Xong xuôi tôi ôm sách vở ra phòng sinh hoạt chung tìm vị trí cũ ngồi xuống. Điều đầu tiên tôi làm chính là tìm lại cuốn Lịch sử Pháp thuật.

Một cuốn sách quen thuộc, là nguồn kết nối duy nhất giữa tôi và người kia. Không một ngày nào là tôi không lại kiểm tra nó.

Tôi lần mò tìm kệ sách, sau đó rút một quyển sách lớn ra. Bìa của nó có màu xanh lục đậm.

Tôi nhanh chóng đặt quyển sách xuống bàn, lật ra tìm kiếm. Một tờ da dê ló ra, tôi nhặt lên ngay tức thì.

Đã một khoảng thời gian trôi qua, nhưng vẫn chẳng có hồi đáp, tôi phụng phịu viết.

'Bạn lấy nước mắt của tôi, tôi ghét bạn.'

Viết xong tôi khó chịu nhét nó về chỗ cũ. 

Người này thật là chậm chạp mà.

Tôi chóng cằm một chút rồi quyết định mở sách vở ra học tập. Nếu tôi muốn duy trì thành tích cao thế này thì tôi phải cố gắng, tôi cũng không phải thuộc thể loại thiên tài, nhìn một phát là biết làm, nhớ ngay.

Tất cả thành tích xuất sắc hiện tại điều là do cố gắng mà ra cả... Thiệt tình tôi cứ nghĩ có phép thuật là ok rồi, nhưng ai ngờ còn phải vất vả ngược xui thế này.

Tôi ngó một số công thức trong sách, thay vì ghi một lèo lý thuyết dài ngoằng ra vở thì tôi lựa chọn cách vẽ sơ đồ, nó khiến tôi đỡ tốn công mỏi tay hơn.

Tôi tỉ mỉ kẻ khung rồi viết chữ vào, đôi khi còn vẽ một số hình ảnh minh hoạ nhỏ. Sau khi vẽ được kha khá, tôi không nhỏm đầu dậy vươn tay mò mẫm quanh bàn.

Lọ mực đâu mất rồi?

Tôi ngước đầu thì một cái bóng đen đổ xuống.

Chàng trai với nước da sẫm màu cùng mái tóc được chải chuốt gọn gàng ngồi xuống cạnh tôi, cậu ta đảo đôi mắt đào hoa của mình một vòng rồi định hình trên mặt tôi.

"Mình không biết cậu là người Selwyn đấy..." Blaise nhướn cao mày nhìn tôi.

À... Lại cái chuyện phiền phức này.

"Mình không phải là người nào cả, mình chỉ đơn giản là Bellanita thôi." Tôi nhíu mày bất mãn với lời mở đầu của Blaise, đồng thời đứng dậy muốn lấy lọ mực.

Blaise thuận tay lấy lọ mực rồi đưa tôi, tôi đang đứng dậy nữa chừng thì ngồi xuống, đưa tay nhận lấy.

"Ồ, trong cậu có vẻ không vui lắm khi mình nhắc đến vấn đề này?" Blaise khá thoải mái, cậu ta còn rất nhàn nhã hỏi mượn tôi một quyển vở.

Tôi đưa một quyển ghi chép hằng ngày của mình cho cậu ta. "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi." Tôi sẽ không bao giờ để lộ ra vẻ không vui với những người tôi không thích.

Blaise cầm lấy quyển vở bật cười. "Thật vinh hạnh thưa quý cô..." Tôi cười theo chấm bút vào lọ mực.

"Ah... Toàn là sơ đồ nhỉ?" Blaise ngạc nhiên. "Trong thế này có vẻ dễ hiểu và gọn gàng hơn... Đây là cách học tập của cậu sao, mới lạ thật đấy."

"Không, đây là cách Bebe chỉ mình, tại nó thấy mình viết nhiều công thức và lý thuyết nhiều quá nhưng chẳng nhớ được nhiều..." Tôi sờ mũi.

Blaise ngộ ra. Sau một khoảng thời gian loạt soạt giữa giấy và bút, cuối cùng cậu ta khéo léo nói. "Thường thì các quý tộc nhỏ luôn được người phía trên định ra hôn nhân lúc trước 15 tuổi..."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, Blaise không nhìn tôi mà chỉ lật một trang vở tiếp theo, nhìn như cậu ta rất chăm chú vào nó. "Hiện tại đã 14 tuổi rồi, sau khi học hết năm tư giới quý tộc sẽ tổ chức một cuộc hội ngộ lớn... Cậu thì sao? Có tham gia không?"

Tôi giật mình sau đó chậm rãi cười nói. "Có mấy ngày kỳ quái này nữa sao?" Tôi hoàn toàn không biết đấy, nói thẳng ra là ngày xem mắt tập thể chứ gì!! Khoan đã, thế còn Draco?

Blaise buồn cười nhìn tôi. "Sao lại không? Tất nhiên cũng có một vài trường hợp đặc biệt..."

"Đặc biệt?"

"Đính hôn từ nhỏ. Giống như... Marco Flint và Greengrass." Blaise ra hiệu tôi nhìn một chỗ trong vở, lấy bút lông ngỗng chấm một chút mực gạch một chỗ và viết một hàng chữ khác lên.

Khác với nét sắc sảo và thanh tú của Draco, nét chữ của Blaise cũng dịu dàng ôn hoà như con người cậu ta vậy.

Cậu ta đang chỉ ra một công thức mà tôi đã viết sai. Chỉ là nội dung hiện tại cùng mớ công thức trong bài tập chúng tôi đang đề cập nó không liên quan lắm.

"Nói thế cậu cũng có hôn thê à?" Tôi làm bộ đứng dậy muốn tránh xa cậu ta. Blaise đặt bút xuống lắc đầu.

"Mình thì vẫn chưa." Cậu ta là con trai út trong nhà, cũng là đứa con trai duy nhất của Zabini, nên tất cả mọi người đều rất cưng chiều cậu ta, sẽ không ép cậu ta làm những việc cậu ta không muốn.

Tôi ngồi xuống kẻ sơ đồ tiếp. "Cậu mệt rồi đây, sẽ có nhiều người đề nghị làm quen với cậu lắm?." Được chiều đến như thế nhưng Blaise vẫn đang trưởng thành một cách tốt đẹp.

Draco cũng được cưng chiều từ bé nhưng tính tình lại khác xa bạn thân của cậu ta...

Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi sầu. Sao cậu ta không học được một tí tinh tế nào ở Blaise vậy nè, nếu thế thì mọi thứ giữa tôi và cậu ta có phải sẽ trở nên dễ dàng hơn không?

Nhưng thực tế không như tưởng tượng.

Blaise cầm một quyển sách màu bạc lên, tên bìa là "Hồi Sinh".

"Hồi Sinh? Đây là sách gì vậy?" 

Tôi sựt tỉnh chụp lại cuốn sách một cách thất thố khiến Blaise kinh ngạc. "Chỉ là bí mật nhỏ của con gái thôi, nào? Cậu không phải vẫn muốn xem đấy chứ?" Tôi quơ quơ quyển sách nhìn cậu ta.

Blaise bừng tỉnh. "Một quý ông sẽ không làm vậy đâu."

Tôi gạt bỏ hết tình cảm đơn thuần sang một bên, cẩn thận đặt cuốn Hồi Sinh cạnh mình. "Cậu đã bao giờ gặp gia chủ nhà Selwyn chưa?"

"Rồi."

Trái tim tôi đập mạnh hơn một chút. "Cậu không cảm thấy có gì đó hơi lạ sao?"

Blaise xoa cằm. "Lạ cái gì?" Tôi đăm chiêu nhìn cậu ta. Không lẽ người đàn ông kia thật sự che mặt mỗi khi gặp ai đó sao? 

Tôi không tin Blaise ngu ngốc đến mức không nhận ra khuôn mặt tôi cùng người đàn ông đó giống nhau.

Blaise nhìn tôi một lúc mới cười rộ lên nói. "Mình gặp ngài ấy lúc mình mới một tuổi."

Tôi "..." Moá ôi!!

Tôi thất vọng nhìn vở, chán nản vẽ một đoá hoa vào một góc của khung sơ đồ.

Blaise biết tôi muốn tìm hiểu gì nên cũng nói thẳng. "Ngài Selwyn lên nắm quyền khá sớm." Thường thì gia chủ mất rồi con trưởng mới lên kế thừa.

"Nhưng ngài ấy ít khi góp mặt vào các buổi lễ này nọ lắm, những buổi lễ đó là do gia chủ tiền nhiệm tham dự thôi."

Tôi ôn nhu hỏi. "Thế ngài Selwyn đã có vợ chưa?" Hỏi xong câu này, ký ức lúc năm vừa rồi của tôi thi nhau ùa về.

Không... Ông Selwyn vẫn chưa có vợ! Chắc chắn như thế. Vì năm trước Draco đã nói với tôi rằng Mary là con ngoài giá thú của gia chủ tiền nhiệm mà! Là em gái cùng cha khác mẹ của gia chủ hiện tại!! Hyperion Selwyn!

Ôi!! Sao tôi lại chợt quên mất vấn đề quan trọng này chứ! Thế thì sẽ không có chuyện rủi ro gì xảy ra rồi!

Blaise nhìn khuôn mặt sáng láng của tôi. "Có lẽ là chưa đi..." Tất cả mọi người trong Slytherin bây giờ điều biết Bellanita thuộc dòng họ nhà Selwyn, nhưng vẫn chưa biết chắc cô là con ai. Thái độ của những người lớn hơn luôn là trung lập. Còn mấy đứa nhỏ hơn lại lan truyền rằng Bellanita là con riêng của gia chủ tiền nhiệm.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, Bellanita là người của Selwyn.

Bọn họ làm sao có thể nghi ngờ quy định nghiêm ngặt của Hogwarts được chứ, đặc biệt là họ tên, họ tên của một người không thể làm giả được bởi nhà trường phải thông qua những cuộc kiểm tra giám định nghiêm ngặt để có thể đưa học sinh vào học.

Nhưng mà tại sao đầu năm học giáo sư McGonagall lại đọc họ của Bellanita là Martin? Có nhầm lẫn ư? Hoặc là giáo sư McGonagall cố tình đọc sai?

Không loại trừ trường hợp Bellanita là con của gia chủ hiện tại. Bởi Blaise có nghe mẹ mình kể rằng ngài Selwyn có quen với một tiên nữ trong một thời gian. Mà mẹ Bellanita có thể mang dòng máu tiên nữ, bề ngoài của bà ấy cực kỳ nổi bật.

Blaise lại nhớ đến Fleur Delacour.

Cô gái này có điểm giống mẹ của Bellanita, cậu ta có biết một tí về tiếng Pháp nên nghe ra được Bellanita gọi cô gái đó là chị.

Thiệt tình.... Cậu ta cứ tưởng câu chuyện của Draco và Bellanita giống truyện cô bé lọ lem ở thế giới Muggle chứ. Không ngờ hiện tại nó loằng ngoằng hơn cậu ta tưởng.

Mà thằng Draco này cũng kỳ, biết con người ta cũng là quý tộc thì thẳng thừng luôn đi, do dự cái gì nữa. Chẳng phải hiện tại họ đã xứng đôi vừa lứa rồi sao?

"Cậu có thể hỏi—" Nhà Draco biết khá nhiều về Selwyn, Bellanita có thể đến tìm Draco hỏi. (Blaise: tạo cơ hội cho hai đứa nó nói chuyện luôn)

Balise muốn nói gì đó thì bị một tiếng thét lớn cắt ngang.

"CÚT CHO TAO!!" 

Tôi cùng Blaise nhìn nhau một cái, không khó để nhận ra đây là tiếng của Pansy.

"Đi cùng chứ?" Blaise im lặng một chút rồi thở dài đứng dậy. Tôi lắc đầu.

Tiếng thét giận dữ cùng bén nhọn như thế có thể cho thấy bộ dạng hiện tại của Pansy thế nào, chắc chắn hiện tại cô ta chẳng muốn ai thấy cô ta thế đâu. Tôi mà đi thì chỉ có nước đổ dầu vào lửa thôi.

Blaise liền rời đi ngay.

Tôi cũng thu thập sách vở lại. Kiểu gì Blaise cũng sẽ đưa Pansy ra phòng sinh hoạt chung, tôi chỉ muốn tránh khỏi mớ phiền phức thôi.

Tôi đi vào một lối hành lang, đây chính là lối dẫn đến ký túc xá nữ của Slytherin. Bởi vì được xây dựng ở dưới tầng hầm nên ký túc xá Slytherin thật sự khá rộng rãi.

"Là do người..."

"Im ngay cho tôi!"

Tôi vừa đi vào hành lang thì đã nghe được một tiếng quát nghiêm nghị. Tôi vừa đi vừa liếc nhìn Mary mới vừa quát Avantika.

Mary trừng mắt nhìn Avantika, chị ta nhấp môi cuối cùng giận dữ nói. "Tốt! Quát vào mặt huynh trưởng!"

Tôi bước nhanh hơn đi thẳng vào phòng mình.

Suốt ngày chỉ toàn cãi nhau, rồi hôm sau lại làm hoà và chưng ra một nụ cười dối trá.

Tôi bỏ sách vở xuống bàn rũ mắt, chạm vào cuốn Hồi Sinh.

"Chị không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.