[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 41: Chân Dược



Môi Pettigrew run run khi nó thì thào cái tên của kẻ thủ ác.

- Kip... ple. Giáo sư Kipple.

Trừ Dumbledore, những người còn lại trong phòng đều tỏ một vẻ sửng sốt. Còn Dumbledore thì có sửng sốt hay không chẳng ai đoán được, vì cụ chẳng thể hiện gì ra mặt.

Thêm một giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nữa. Thật điển hình! Lần này kẻ đó còn từ biệt vị trí này trước thời hạn nữa cơ đấy! Severus nghĩ thầm, nhưng trong lòng không khỏi băn khoăn. Kipple ư? Có cho vàng Severus mới tưởng tượng ra ông thầy có bộ dạng buồn cười và luôn luôn vui vẻ đó lại có thể lên một kế hoạch độc ác đến thế. Dù có là một kế hoạch đầy sơ hở đi nữa. Hay ông ta bị ếm lời nguyền Độc Đoán nốt? Hay đó là một kẻ giả danh, giống như vụ Moody Mắt Điên ở kiếp trước của anh?

Khuôn mặt Dumbledore đanh lại, cụ rút cái bản đồ trong túi ra ngó qua rồi vẫy đũa phép, phóng ra một con phượng hoàng bằng bạc, và nói.

- Minerva, phòng riêng của Kipple.

Tiếp theo đó lại thêm một con phượng hoàng nữa.

- Horace, phòng riêng của Kipple. Mang cho tôi một liều Chân Dược.

Hai con phượng hoàng bay vút đi mất. Dumbledore quay sang lũ học trò, nói.

- Peter, con có thể ở yên đây. Còn các trò khác, nếu ai muốn đi theo ta thì có thể đi, nhưng phải giữ im lặng, nếu không thì ở lại với Peter.

Đoạn, cụ đi nhanh ra cửa. Không ai bảo ai, đám học trò (trừ Pettigrew) bám gót theo cụ, không loại trừ Severus.

***

Giáo sư Kipple ngồi trong phòng riêng của mình. Trông ông ta hết sức lo lắng và hồi hộp. Chốc chốc ông ta lại đứng lên, đi lòng vòng quanh phòng. Có lúc ông ta còn ra ngoài hành lang ngó nghiêng mấy cái, rồi lại trở lại trong phòng. Nói chung ông ta không thể ngồi yên trên cái ghế được như thể nó là một búi xương rồng đầy gai nhọn vậy.

Cái trạng thái đi đi lại lại loanh quanh đó chỉ chấm dứt nhờ một sự kiện nho nhỏ.

Một tiếng “tách” đanh gọn vang lên và cửa văn phòng của vị giáo sư này bật mở. Đứng trước cửa là ngài hiệu trưởng Dumbledore, cùng với giáo sư McGonagall và một đám học sinh lúc nhúc đằng sau lưng. Tất cả đều đang chĩa đũa phép vào Kipple, trong khi đó cây đũa phép của ông ta thì đã bay đi đâu mất tiêu ngay trước khi ông ta kịp nhận ra.

Chỉ bằng một cái vẫy đũa phép điệu đàng, cụ Dumbledore đã trói chặt Kipple bằng một sợi dây vô hình.

Cụ giơ tay đón lấy lọ thuốc Chân Dược mà giáo sư Slughorn đưa cho, và tiến lại phía tên tội phạm.

- Hãy uống đi. – Cụ kề miệng lọ thuốc vào miệng Kipple, nhưng ông ta ngậm chặt miệng và quay đi, đôi mắt láo liên, vô cùng hoảng sợ. – Uống, hoặc ta sẽ bắt ngươi phải uống.

Run run, Kipple há miệng ra, và liều Chân Dược trong suốt trong chiếc lọ thủy tinh chảy dần vào họng ông ta. Ngay sau khi nuốt một ngụm, đôi mắt Kipple trở nên vô thức hơn bình thường.

Dumbledore ra lệnh cho Kipple ngồi xuống ghế, và cụ cũng ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với ông ta và bắt đầu tra hỏi.

- Tên ngươi là gì?

- Argutus Claude Kipple. – Đôi mắt Kipple mơ màng.

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Năm mươi sáu tuổi.

- Tối nay, ngươi đã thực hiện một âm mưu ám muội nào?

- Tôi… tôi đã âm mưu sát hại James Potter và Lily Evans. Một… một số trò khác nữa, nhân tiện. – Khuôn mặt Kipple xoắn lại, nhưng ông ta vẫn trả lời.

Không khí trong phòng như đông đặc lại, tất cả im lặng như tờ tưởng như nghe rõ nhịp thở của từng người.

- Hãy kể chi tiết xem nào. - Dumbledore lại ra lệnh.

- Tôi để ý thấy trò Potter và trò Evans hay chơi cùng với một nhóm học sinh khác: Black, Lupin và Pettigrew. Thế nên tôi nghĩ cách tốt nhất là tiếp cận và lợi dụng một trong những trò đó. Tôi chọn Pettigrew vì trò đó có vẻ nhút nhát và yếu ớt hơn các trò khác, sẽ dễ điều khiển hơn. Tôi mới nghĩ ra vụ dạy phụ đạo cho các học sinh học hơi kém trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám và chọn trò Pettigrew làm một trong số những người cần học phụ đạo, dù thực ra trò ấy cũng không cần.

- Tôi vốn đã có nghi ngờ về Lupin. Trò ấy luôn nghỉ học vào hôm có trăng tròn và trông rất ốm vào những ngày gần đó, và Ông Kẹ của trò ấy là trăng rằm. Mọi người nghĩ rằng đó là khối cầu thủy tinh hay cái gì đại loại vậy, nhưng tôi nhìn ra đó là trăng rằm. Tôi từng biết một người sói, và Lupin có những biểu hiện giống hệt người đó.

- Vì thế một lần tôi gợi chuyện với trò Pettigrew và hỏi trò ấy về điều đó. Trò ấy rất bất ngờ và lúng túng, rồi chối bay chối biến, nhưng rồi cuối cùng cũng thú nhận sự thực và van xin tôi đừng lộ chuyện đó cho bất kì ai. Tôi dọa dẫm trò ấy, rồi sau đó vì sợ hãi mà Pettigrew lại lộ thêm chuyện trò ấy, Black và Potter là Người Hóa Thú bất hợp pháp. Pettigrew là một con chuột. Black là con chó. Potter là con nai. Sau đó tôi nảy ra kế hoạch dùng Lupin để hại Potter và Evans, thế là trong một buổi phụ đạo chỉ có riêng tôi và Pettigrew, tôi đã ếm lời nguyền Độc Đoán lên trò ấy.

- Tôi lệnh cho Pettigrew hòa thuốc Ói Ốc Sên vào nước bí cho Potter và Black uống trước khi mấy đứa đó vào Lều Hét. Thuốc này sẽ làm cho chúng bị đau bụng và liên tục ói mửa ra ốc sên, pháp lực bị yếu đi nên không biến hình được và cũng không làm phép gì phức tạp được. Mục đích là để cho khi thuốc phát huy tác dụng lúc chúng ở cạnh người sói thì sẽ bị hóa lại thành người và không có khả năng chiến đấu.

- Tôi cũng lệnh cho Pettigrew phải lừa Lily Evans ra nơi có Lupin đang biến hình để tên người sói sẽ giết luôn cả mấy đứa. Evans cùng với Potter và Black đã bị vô hiệu hóa sẽ chẳng đối đầu lại được với người sói nhưng tôi vẫn dặn Pettigrew phải ngăn cản chúng lại nếu chúng định có ý định đánh trả nào. Tôi cũng lệnh Pettigrew phải quay về chỗ tôi sau khi việc hoàn thành, tôi sẽ xóa trí nhớ trò ấy để không ai biết tôi liên quan đến vụ này.

- Lúc mọi người vào đây là tôi đang đợi Pettigrew trở về. Kế hoạch của tôi không phải là hoàn hảo lắm, không thể đảm bảo một trăm phần trăm Evans và Potter bị giết. Nhưng tôi không nghĩ ra cách nào khác, tôi không thể tự tay giết hai đứa nó được. - Đến đây Kipple ngập ngừng thay vì cái giọng đều đều và đờ đẫn như trước. Giọng ông ta hạ thấp một chút. - Tôi chưa giết ai bao giờ, tôi không muốn phải dùng lời nguyền Giết Chóc lên người nào cả.

- Vì thế mà ông mượn tay những học sinh vô tội để giết người ư? - James Potter giận dữ nói. - Remus và Peter sẽ sống thế nào nếu họ biết họ đã giết bạn bè mình? Ông thật đáng ghê tởm! Ông tưởng rằng như thế thì tay ông giữ được sạch hay sao? Việc đó còn tồi tệ hơn ông tự tay ếm lời nguyền Giết Chóc lên chúng tôi!

Không rõ những gì James Potter nói hay là sắc thái toát ra từ những câu nói đó làm đôi mắt của Kipple hết vẻ mơ màng. Ông ta đột ngột trở nên run rẩy và lắp bắp, hai mắt đảo lia lịa, cái giọng đều đều biến mất.

- Tôi... tôi... không thể. Tôi cần phải giết Potter và Evans. Pettigrew sẽ bị xóa trí nhớ, nó sẽ không nhớ gì cả. Còn Lupin, chẳng lẽ trong đời nó đã, và sẽ không vô tình giết người? Đằng nào thì cũng thế... Hắn... hắn sẽ giết cả nhà tôi... nếu như tôi không làm điều đó. Tôi... tôi... không thể từ chối...

- Ai đã bắt ngươi làm điều đó? - Giọng Dumbledore nghe nhẹ nhàng nhưng rất đanh thép.

- Hắn... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy... Hắn... hức... đến hôm Giáng sinh... hức... hắn sẽ giết cả nhà tôi... hức... Alicia... vợ tôi và các con tôi... tôi không thể để họ chết... …- Nước mắt Kipple bắt đầu chảy ròng ròng. - Ciele… Con bé mới hai tuổi rưỡi… hắn… tra tấn nó…

Nói đến đây Kipple khóc nấc lên. Lily đặt bàn tay lên che miệng để khỏi kêu lên thành tiếng trong khi một vài người khác không buồn giấu diếm sự phẫn nộ và kinh hoàng.

- Thế nên ngươi sẵn lòng để những đứa trẻ khác chết hay sao? Thậm chí không chỉ có James và Lily là hai người Voldemort muốn chết, ngươi còn định giết cả Sirius, và suýt nữa thì cả Regulus và Peter nữa.

Dumbledore nghiêm giọng. Hai vai Kipple thõng xuống, ông ta khóc nức nở đến mức không nói thêm được câu nào nữa cả. Dumbledore vẫn ngồi như tượng trước mặt ông ta, đôi mắt sắc lạnh, gương mặt tỏ một vẻ ghét bỏ lẫn thương hại. Phía sau lưng cụ, McGonagall mím chặt hai môi mỏng, và Slughorn nhìn chằm chằm vào Kipple với một vẻ chưa hết sững sờ.

Mấy đứa học sinh, James Potter trông giận dữ hơn bao giờ hết, còn Sirius Black ngoài vẻ giận dữ còn mang thêm một vẻ hoang mang trên gương mặt tái mét. Lily nhìn Kipple với một vẻ thương hại và ghê tởm, trong khi đó Regulus thì trông vô cùng kích động, đôi mắt cậu ta nhìn đăm đắm vào Kipple như thể đó là một con ma cực kì đáng sợ.

- Tại sao Voldemort lại muốn giết tôi và James? - Lily đột nhiên cất tiếng hỏi.

- Tôi... tôi không biết... tôi...

Kipple run rẩy cất lời, và Dumbledore giơ tay lên ra hiệu cho ông ta ngừng lại. Cụ nói.

- Thôi, chúng ta dừng tại đây. Cô McGonagall, cô hãy gọi ông Crouch đến đây, chúng ta sẽ giao Kipple cho Bộ Pháp Thuật.

- Tôi... tôi xin cụ. - Kipple kêu lên, ông ta vùng vẫy hai tay như muốn thoát khỏi sợi dây trói vô hình để nắm lấy vạt áo Dumbledore. - Tôi sẽ ngồi trong ngục Azkaban, nhưng xin cụ hãy bảo vệ gia đình tôi. Xin đừng để kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy giết họ. Tôi xin cụ... Hu hu... Tôi ngàn lần xin cụ... Họ không có tội tình gì cả...

Dumbledore mím chặt hai môi lại.

- Tôi sẽ lưu ý điều này với Bộ. Không ai muốn những người vô tội phải chết, anh Kipple ạ. Lẽ ra anh phải nghĩ đến những điều đó trước khi làm những việc vô lương tâm kia.

Kipple gục đầu xuống, vẻ quy phục. Dumbledore quay sang Slughorn và đám học trò.

- Horace, phiền anh đưa hai trò Sirius và Regulus về kí túc giúp tôi. Còn Lily và James, thầy muốn nói chuyện riêng với các con.

Lily và Potter đưa mắt nhìn nhau, hẳn trong lòng đang thắc mắc về những gì Dumbledore chuẩn bị nói với họ.

Khi tất cả mọi người đều bước ra khỏi phòng (kể cả Severus đã nhanh chân chuồn ra kịp thời), Dumbledore phất cây đũa phép khóa cửa lại, nhốt Kipple trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.