[Đồng Nhân Harry Potter x Twilight] Yêu Không Hối Tiếc

Chương 59



Gia đình Cullen nghe thấy tiếng nổ bất ngờ liền lập tức chạy tới. Rất nhanh trước mắt họ đã hiện ra một khung cảnh rất hoang tàn.

Căn phòng lúc nãy cùng kiến trúc xung quanh như bị thứ gì đó vô cùng nguy hiểm phá hủy.

Edward Cullen quỳ xuống giữa phòng, thẩn thờ, hai tay hắn ôm trọn Harry Potter vào lòng.

Trong phút chốc, nhà Cullen đau lòng, bọn họ rất rõ chàng trai trong lòng ngực Edward đã chẳng còn sự sống nữa.

Mơ hồ chỉ là một thân thể quấn đầy băng trắng, nhuốm đầy máu tươi.

Không còn nhịp đập, cũng chẳng còn hơi thở.

Bất ngờ, những dải băng rơi xuống tan vỡ thành từng hạt bụi mịn.

Để lộ lớp da trắng ngần, khuôn mặt tuấn tú, và những vết sẹo không thể nào thay thế.

Edward cẩn thận nâng niu, bảo vệ cậu trong lòng.

Từng chút chờ đợi kì tích xuất hiện.

Mà lúc này, Harry Potter cũng xảy ra biến đổi.


Nhịp thở của cậu xuất hiện, từ thoi thóp rồi đều dần. Trái tim bắt đầu đập từng nhịp.

Cuối cùng, đôi mắt xanh biếc rực rỡ bừng tỉnh khỏi ảo mộng.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau,

Edward Cullen lại như mơ hồ lạc vào ảo cảnh trong miền kí ức của Harry Potter.

Hắn thấy được một người con trai có vẻ ngoài giống hệt hắn.

Người ấy là một người trưởng thành, ân cần, điềm tĩnh và đầy ấm áp.

Hắn cũng vô tình gặp được một Harry Potter niên thiếu ngông cuồng, nhiệt huyết và cũng có chút ngỗ nghịch.

Hai mảnh ghép hoàn toàn trái ngược nhau, lại tạo nên một chuyện tình kì lạ mà khắc cốt ghi tâm.

Edward Cullen từ lúc nào lại như trở thành kẻ thứ ba, một người ngoài cuộc chỉ có thể im lặng đứng nhìn, bất lực dõi theo cả hai.

"Cerdic, làm sao em có thể theo đuổi Sev đây?"


...

"Harry, anh yêu em."

...

"Mang anh về nhé, mang xác anh về cho ba anh."

"Cerdic...không, làm ơn hãy ở lại với em..."

...

"Cerdic Diggory, hãy chờ em nhé."

Những mảng kí ức ấy của Harry Potter bỗng thoáng qua trong đầu Edward Cullen.

Và rồi hắn cũng nhanh chóng trở lại với hiện thực.

Đối diện với ánh mắt không ngừng điên cuồng vì mình trong những năm tháng qua, Harry Potter bỗng có chút chua xót, xen lẫn đau đớn và có cả hối hận.

"Edward, em đã đợi anh rất lâu rồi."

Harry Potter khẽ nói.

"Harry, Harry Potter..." Edward Cullen run rẩy không ngừng gọi tên cậu.

"Anh biết không, ngày đông năm ấy rất lạnh. Nhưng em đã hoàn thành ước hẹn của đôi ta rồi." Harry Potter mỉm cười đầy ngọt ngào.

"Vậy nên Edward Cullen, em rất vui vì được gặp lại anh lần nữa."

"Harry của anh, đây sẽ là điều kì diệu cuối cùng mà thượng đế đã ban tặng cho anh." Hắn vui mừng khôn nguôi, ôm chặt lấy cậu.


"Hiện tại, tương lai...sẽ chỉ là anh thôi, Edward."

"Dưới ánh trăng sáng soi của màn đêm đen u tối, em sẽ chờ anh, kết nên tình yêu vĩnh hằng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.