[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 1 - Chương 7: Hẻm Xéo



Gặp lại đám người Snape. Hoàn hảo lắm, ông nội còn chưa có quay trở lại.

- Bạn trông cứ như thể bước ra từ một vụ nổ lớn vậy? Bạn đã đi tới chỗ quái quỉ nào để biến bạn thành con quỉ bẩn thỉu như thế chứ? Snape rất không vừa lòng, nhìn thấy cô trông nhếch nhác vô cùng mà nói.

- Không sao, tớ là ai chứ, chỉ là nhỡ đi ngang qua 2 phù thủy đang đấu tay đôi một cách rất gay gắt mà thôi. =.= Nói rồi cô bé vung đũa phép lên, làm sạch quần áo, đầu tóc lại như mới.

- Snape và Lily này, trong mùa hè tớ đã làm ra một món bảo bối, vừa nãy chạy đi kiếm chút tiền. Tớ nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta đến Hẻm Xéo, để kỷ niệm tình bạn của chúng ta, tớ sẽ chia đều cho các cậu một ít. Như vậy tớ đạt được thành tựu mà còn có thể san sẻ cho người khác. Rất là vui nha. Nói rồi cô bé dí ngay gói tiền nhỏ vào tay Lily, bắt ép cô bé phải nhận trước, nếu đưa cho Snape rất nhanh hắn sẽ lắc đầu mà từ chối. Cô còn lạ tính hắn hay sao.

- Nhưng thế này không được đâu Sabrina. Lily nói. Giọng kiên quyết.

- Chỉ là để đi mua chút điểm tâm thôi, cậu biết đấy, một chút để chúng ta thoải mái thích làm gì thì làm. Còn nữa, Giáng Sinh tới tớ sẽ chẳng tặng gì cho hai người hết đâu. Rất có thể khi vào năm học mới tớ sẽ bắt 2 người làm đầy tớ phục vụ cho tớ cũng nên. Tớ chắc chắn là sẽ tính lãi 2 người rồi. Nói rồi, cô lại dí túi tiền vào tay 2 người trước khi họ có thể từ chối.

Đúng lúc đó ông bà Sandal cùng nhà Evans quay lại. Hai đứa trẻ kia rất bất đắc dĩ mà đành nhận túi tiền nhỏ của Sabrina. Họ còn có thể tranh cãi gì nữa chứ? Rồi đoàn người hướng về phía cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin. Mua đồng phục trước đã.

Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Phu nhân Malkin là một phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Chưa ai nói gì thì bà đã tươm tướp:

- Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy.

Đằng sau cửa hàng, một thằng bé cao gầy với mái tóc dài xoăn được chải kiểu cách, hắn thực cũng đẹp trai lắm. Sabrina lần đầu tiên thấy một người có mãi tóc xoăn mà đẹp hơn cả anh họ Edward của cô nữa. Thằng bé liếc nhìn 3 đứa trẻ đang lần lượt đứng lên cái bục để ướm đo áo chùng rồi quay đi. Snape vốn dĩ chỉ nghĩ mua áo chùng cũ thôi, nhưng Sabrina nhất quyết kéo hắn vào đây. Còn nói cô sẽ nghỉ chơi với hắn nếu hắn không mua một chiếc áo chùng mới như là một món quà cô tặng. Cô sẽ không chơi với hắn cả đời. Sanpe đen mặt lại, không phản bác.

Mọi người tiếp theo bước tới tiệm ách Phú quý và Cơ hàn. Ở đó có những quyển sách to như tảng đá lát đường bọc da chất cao đụng trần nhà. Lại có sách nhỏ cỡ con tem bọc lụa. Có quyển sách đầy những ký hiệu kỳ cục, có quyển lại không có chữ gì bên trong cả. Đám trẻ vô cùng tò mò, chạy tới chạy lui cầm lên những quyển sách, dí sát mặt vào mà đọc.

Đi một vòng quanh Hẻm Xéo rồi họ quyết định sẽ đi mua đũa phép. Tiệm duy nhất bán đũa phép, tiệm Ollivanders, đũa phép chính là cái mà lũ trẻ nôn nóng muốn có nhất nhất. Tiệm cuối cùng này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ bằng vàng, Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Khi mọi người bước vô trong tiệm thì họ phải đứng khác chen chúc, vì vậy người lớn quyết định ra ngoài vì ở đây ông Ollivander có thể giúp bọn trẻ. Có tiếng chuông đinh đang vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Sabrina cảm thấy lạ lùng như thể nó vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt. Lily phải rang nuốt vô rất nhiều câu hỏi chỉ chực vọt ra khỏi miệng, giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Chợt có một giọng nói dịu dàng vang lên:

- Chào cháu.

Sabrina đứng phắt dậy. Một cụ già đứng trước mặt lũ trẻ, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm.

- Cháu chào cụ ạ. Lũ trẻ đồng thanh.

- À phải rồi, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Sabrina Sandal. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính cha cháu trong tiệm này, đang mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây đu, dài ba tấc, lông đuôi bạch kỳ mã. Một cây đũa quyền lực. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy. Bây giừo để ta xem, cây đũa phép nào thích hợp với tiểu thư Sandal đây. Cụ lấy ra từ trong túi một cuộn thước dây có dấu khắc bạc. tay nào của cháu cầm đũa? Giơ tay lên. Vậy đó.

Cụ đo từ vai đến ngón tay của Sabrina, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:

- Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hung mạnh, tiểu thư Sandal à.

Bỏ lại chiếc thước đo đang tự làm công việc của mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp. Khi cụ nói:

- Xong rồi. Được rồi, cô Sabrina, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Ba tấc, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.

Sabrina cầm cây đũa và quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa tức thì.

- Thử cái này. Gỗ tùng và lông đuôi phượng hoàng. Hai tấc ba. Khá lợi hại.

Sabrina thử, nhưng chưa kịp thì đã bị cụ Ollivanders cướp mất. Đống đũa mà cô thử đã vun thành đống trên chiếc ghế đu dưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. MÀ càng thử cụ càng có vẻ vui hơn.

- Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sao lại không thử một sự kết hợp khác thường chứ.

Nói rồi ông đi vào khu vực sâu nhất phía sau cửa hàng. Gõ đũa 2 cái, một chiếc hộp bằng bạc được bọc nhung tơ đỏ thậm bay từ từ ra khỏi bức tường đằng sau.

- Đây rồi. Cây đũa độc nhất vô nhị, cây đũa gia truyền của dòng họ ta. Ta đã cất giữ nó bao nhiêu năm chỉ chờ ngày có một vị chủ nhân thực sự xứng đáng nhận được nó. Vậy là ta cũng hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên. Nó được cất giấu kỹ lắm. Ta không phải kẻ ngu ngốc mà đi rêu rao ầm ĩ rằng ta sở hữu một cây đũa cực kỳ quý hiếm. Xương của Tử thần, lõi làm bằng răng của rắn khổng lồ Nam Phi. Dài ba tấc. Một tuyệt tác.

Sabrina cầm cây đũa. Cây đũa màu trắng, với tay cầm là hình một con rắn quấn tròn trên đó, cây đũa bóng loáng, không có vẻ gì giống với những cây đũa khác. Nó thình lình cảm nhận được luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Nó giưo cây đũa lên, bằng một động tác cực kỳ đẹp mắt. Những chuỗi tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu cây đũa y như pháp hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tườn. Đám trẻ hò reo, còn cụ Ollivanders thì bật khóc:

- Ôi hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. ừ tốt. Thật kỳ lạ, kỳ lạ biết bao. Thật tuyệt vời.

- Cháu xin lỗi nhưng cái gì kỳ lạ ạ?

Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt Sabrina:

- Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, tiểu thư Sabrina à. Từng cây đũa một. Nhưng cháu mới là chủ nhân chân chính của cây đũa phép này. Đã cả nghìn năm rồi. Rất kỳ lạ. Nó chưa từng nhận chủ trong cả nghìn năm.

Đám trẻ há hốc miệng, trợn tròn mắt.

- Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại.

Nói rồi Sabrina trả cụ bảy đồng galleons vàng để mua cây đũa.Lily thì nhận được một cây đũa làm cây liễu, dài ba tấc rưỡi, lông đuôi bạch kỳ mã. Snape thìlại nhận được một cây đũa 2 tấc rưỡi, làm bằng gỗ cây đu với lông đuôi phượng hoàng. Mà theo như cụ Ollivanders nói thì những cây đãu ngắn thường sẽ chọn lựa người mà tính cách có một chút thiếu xót. Cụ Ollivanders cúi chào tiễn 3 đứa trẻ ra tận cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.