Một mùa hè dài cũng trôi qua, trước ngày nhập học. Snape cùng gia đình Lily vẫn sẽ đi đến hẻm Xéo cùng ông bà Sandal và cháu gái họ như một việc làm thường niên quá đỗi quen thuộc.
Mở bức tường đá từ bên trong tiệm Cái vạc lủng ra. Bọn họ đứng trên con đường đầy đá trắng với đông đúc những học sinh và gia đình của họ cũng đang đi mua sắm tại đây. Có cả tá những mái đầu nhấp nhô khiến đường đi chen chúc chật cứng như một tổ kiến lớn.
Mà ở đằng xa, trước cửa tiệm Apothecary, có một cậu bé cao, có gương mặt trắng nõn, bộ dáng như đang đứng thư thái ngủ gục tại đó. Đôi mi dài của nó kéo xuống, che khuất đôi mắt cùng hàng lông mày đen dày đang giãn ra một cách thản nhiên. Nó đứng tại đó. Như bức tượng thần Cupid say ngủ. Mặc kệ dòng người đông đúc đi ngang. Cái kỹ năng "mặc kệ người" này quả nhiên đã luyện đến trình độ thâm tàng.
Nó chỉ khẽ mở mắt một cách lừa biếng, khóe môi cũng nhếch lên chậm rãi khi nghe một cô bé chạy lại phía nó gọi to lớn nhỏ. Cô bé đi một đôi dày màu đỏ, với chiếc váy bồng bềnh bằng ren đang thêu chìm những con chim hoàng yến bay lượt lướt qua.
Trong lòng cô là cảm xúc lẫn lộn, cúi đầu đỏ mặt, để yên cho bàn tay kia nắm lấy tay mình. Đôi môi chum chím lại, điệu bộ chính mà con mèo nhỏ mắt xanh to đẫm nước đang đáng thương vô cùng.
Mà phía sau cô, Snape cùng Lily và hai người già cả đang trợn trừng như không thể thể tin vào mắt mình. Họ hóa đá, ngây ra như phỗng. Chưa hiểu việc gì xảy ra???
Cậu bé kia lên tiếng: "Chào Sabrina. Con chào ông Sergoth Sandal cùng bà Elizabeth." Đem mấy người đều cúi đầu chào hỏi, bộ dáng đúng chuẩn của một công tử được dậy dỗ cẩn thận.
Cậu vẫn nắm lấy tay Sabrina, mỉm cười đầy sủng nịnh với cô. Rồi tiếp lời: "Bọn cháu đang hẹn hò."
- Bọn...bọn họ...vậy mà...lại lại...Snape lắp bắp, Lily cũng há hốc mồm ra, dụi mắt lấy vài lần để như có thể tin vào mắt, vào tai của mình.
Snape mặt rất nhanh trầm xuống, không nói năng câu nào. Mặt hắn đã lạnh đến như băng đá giữa trời hè, không biết là suy tính cái gì. Cả đường đi không nhếch môi lấy một chút.
Mà hai người kia thì tay trái cầm tay phải,trên đường đi thân mật chắn đi làn người đông đúc chen qua cho cô bé. Bộ dáng thân thiết.
- Mình đã không nghĩ là gặp được cậu ở Hẻm Xéo. Mình đọc được thư cậu gửi thì liền xin bố mẹ, chạy đến đây ngay.
- Cậu có nhận được quà của mình chứ. Sabrina nhỏ giọng nũng nịu, tay ghì lấy bàn tay của Sirius vào lòng.
- Mình rất thích nó. Một chiếc quạt có thể tạo ra những luồng gió lớn, tùy thích điều chỉnh uy lực phát ra. Mình đã dùng nó thổi tung cái phòng trưng bày tranh với bức chân chung của mẹ mình ở sảnh chính lên khiến mọi người phải ếm vào nó bùa "Dính chặt vĩnh viễn" đó. Sirius vênh mặt lên, kể chiến công.
Bọn trẻ cùng bước vào tiệm Phú quý và cơ hàn để chuẩn bị cho năm học mới. Quan trọng hơn cả là việc mua sách học, bao gồm cả sách giáo khoa của hai môn học mới của niên khoá tới là Chăm sóc Sinh vật Huyền bí và Tiên tri.
Khi nhìn vào cửa sổ trưng bày của tiệm sách, Sabrina rất ngạc nhiên. Thay vì trưng bày những cuốn sách bùa chú chạm vàng to bằng phiến gạch lát đường như thông thường, thì lại bày một cái lồng sắt lớn sau lớp cửa kính, bên trong lồng chứa hàng trăm cuốn "Quái Thư Về Quái Vật". Bị khóa chặt trong lồng sắt, lũ sách kỳ quái ấy không ngừng hung hăng cắn xé táp ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi.
Sabrina rút cái danh mục sách giáo khoa của mình ra xem. Cuốn "Quái Thư Về Quái Vật" được liệt kê là sách giáo khoa cho môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Khi bọn trẻ bước vào tiệm sách Phú quí và Cơ hàn, ông quản lý tiệm sách bước về phía bọn chúng. Ông ta hỏi ngay:
- Hogwarts hả? Đến mua sách mới hả?
Sabrina đáp:
- Dạ, cháu cần...
Nhưng ông quản lý nóng nảy bảo: "Tránh ra."
Ông đẩy Sabrina qua một bên, rút ra một đôi găng tay dày vui đeo vào tay, rồi cầm một cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi, đi tới cánh cửa của cái lồng sắt đựng bọn sách "Quái Thư Về Quái Vật".
Sabrina vội vàng nói:
"Khoan đã, cháu đã có cuốn đó rồi." Món món quà từ kẻ có tên Thomas M.G gửi tặng cô vào dịp hè này. Chỉ một cuốn sáng được buộc chặt kỹ càng trong lớp da dê, không kèm theo thư từ.
Một vẻ nhẹ nhõm giãn ra trên gương mặt của ông quản lý. "Vậy hả? Cám ơn trời đất! Nội trong buổi sáng nay tôi đã bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần rồi."
Một tiếng rách toạc vang lên trong không trung, hai cuốn "Quái Thư Về Quái Vật" vừa túm chặt lấy một cuốn thứ ba và ra sức xé đôi nó. Ông quản lý tiệm sách gào lên: "Dừng lại! Dừng lại!" Ông thò cây gậy qua chấn song sắt mà đánh văng hai cuốn sách ra. Ông thề: "Không bao giờ tôi trữ lũ sách này nữa! Chúng biến kho sách thành cái nhà thương điên! Tôi tưởng hồi tôi mua hai trăm quyển "Ẩn Thư Về Tàng Hình" đã là điều tồi tệ nhứt rồi chứ! Hai trăm quyển đó trị giá cả một gia tài chứ có ít đâu, vậy mà tụi nó tàng hình mất tiêu, kiếm có ra đâu!... À, bên kia là chồng sách dành cô năm Hai ta đã gói sẵn, còn mua gì nữa?" Sabrina nhìn xuống tờ danh mục sách của nó, nói:
Ông quản lý tháo găng tay ra và dẫn đám trẻ đến khu vực phía sau của tiệm sách, ở đó có nguyên một góc dành riêng cho thuật bói toán. Một cái bàn nhỏ chất đầy những cuốn sách như "Tiên Đoán Điều Bất Khả Tiên Tri: Tự Phòng Chống Biến Cố Không Ngờ" và cuốn "Những Trái Cầu Bể: Khi Vận May Hóa Trò Xỏ Lá". Ông quản lý nói: "Đây, cuốn Soi Rọi Tương Lai."
Ông trèo lên mấy bậc gỗ để lấy xuống một cuốn sách dày, bìa đen.
- Cuốn sách này hướng dẫn rất hay cho tất cả những phương pháp bói toán căn bản – từ coi chỉ tay đến bói cầu thuỷ tinh, xem ruột chim...
Cùng khệ nệ xách theo một đống sách ra khỏi Cửa tiệm. Sabrina bỏ hết chúng vào trong chiếc túi đã được nới rộng bằng Bùa mở rộng không gian của cô. Vẫn tay trong tay cùng Sirius đi đến tiệm áo chùng của bà Malkin, tiệm Trang phục cho mọi dịp. Năm nay Sirius đã cao lên nhiều lắm, cái áo chùng của nó giờ đây cộc lên cả thước. Bờ vai cũng rộng ra, trông có vẻ rắn rỏi. bà Malkin đo trang phục cho lũ trẻ, rồi vẫy đủa phép, những bộ áo quần áo màu đen với huy hiệu của mỗi nhà được gấp cẩn thận bay lại phía bọn trẻ. Đỡ lấy quần áo, mà ông bà Sandal hôm nay đã rất vui, ông bà mong ước trở thành thông gia với gia đình Black từ lâu rồi. Hai người còn tưởng tượng đến chuyện họ được bế cháu sớm thôi. Cười vang cả cửa tiệm mà hào phóng thanh toán hết tiền trang phục cho bọn trẻ. Nhất định không cho ai được lên tiếng từ chối.
Hai đứa trẻ kia, một là cô cháu gái bảo bối mật ngọt của bọn họ, xinh đẹp động lòng người. Mà bên kia lại là cậu công tử con trai cả nhà Black, đẹp trai ngoan ngoãn, thật là một đôi Tiên đồng ngọc nữ. Hai người già cả đoạn đường cứu tay trong tay cùng nhìn hai đứa ánh mắt tràn đầy sủng ý.
- Nhìn nè, một cây Cleansweep 7. Đời mới nhất!!! Một thằng bé đeo kiếng mắt hình tròn, tóc tai bờm xờm rối tung đang dán cãi mũi của nó vào ô cửa kính trưng bày chiếc chổi đời mới nhất. Cây chổi được trưng bày trên một chiếc giá thủy tinh, với cán chuôi bóng loáng, cong lên một cách đẹp đẽ, cây Cleansweep này còn được trang bị thêm chân chống bằng vàng đang vểnh ran gay trên đuôi chổi đang tua tủa những thanh gỗ trông cực kỳ chắc chắn.
- Potter. Là mình nè. Sirius gọi với lên, giơ tay lên cao chào Potter vẫy vẫy.
Người kia lúc này mới ngơ ngấc quay đầu lại, tiếp theo là một bộ dáng trông như thể ăn phải miếng kẹo dẻo Bertie Bott vị thối tai. Mặt mũi nó xanh lét, cái mũi chun lại, lấy hết hơi nói:
- Cái thằng này. Vậy mà cậu...lại tay trong tay với bà chằn kia...
- Mình đã nói trong thư với cậu. Bọn mình đang hẹn hò. Nói rồi giơ bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay Sabrina lên không trung. Giương mặt tự đắc.
- Mình tưởng đó chỉ là nói giỡn thôi cơ chứ. Mình đã nghĩ là bồ nổ vậy. Mình cùng Lupin và Peter đã cười thầm suốt không ngớt. Không đời nào!!!!
SirIus không biết nói gì, đen mặt lại đứng đó nhìn người bạn thân của mình. Sabrina một bên cũng bỏ tay cậu ra, chạy lại dán mũi vào chiếc chổi mà cô bé liên mồm chỉ nói rằng: "Cho con ngắm thêm một chút nữa thôi ông bà". Nhưng lại nhất định không chịu để ông bà mua cho cô bé. Cô nói đã có cây Comet 620 cũng xịn lắm rồi. Mà Sirius thì nhất quyết mua tặng cho cô bé trong con mắt "oán phụ" đầy tức đầy phẫn nộ của Potter.
Hai người bọn họ cứ thản nhiên giữa chốn đông người tình chàng ý thiếp, mắt qua mày lại, trông thật tức mắt. Khi đến tiệm Đồ chơi Phù thủy Gambol&Japes, tụi nó xà vào nhét đầy túi những bom phân, những cái Pháo Bông không phỏng tay – Chỉ nổ khi ngòi ướt. Riêng Potter thì lấy thêm đầy tú hụ cả những đỗng banh xe răng cưa Fanged Frissbee.
- Nghe nói thứ này đã bị cấm ở Hogwarts rồi mà. Lily lên tiếng, nhìn Potter vẻ mặt không tán thành chuyện vi phạm nội quy tày trời này.
- Vậy mới thú vị chứ, bạn có muốn tham gia cùng mình không? Potter ở một bên ngước mắt nhìn cô bé tóc đỏ giọng mời mọc.
- Xin lỗi, mình không hứng thú với mấy trò quậy phá của các bạn. Mình cũng không muốn chúng ta bị trừ hết điểm nhà khi vào cuối năm đâu. Cô bực mình, giẫm chân nói.
Đến lúc này Snape vẻ mặt mới có chút giãn nở ra trở lại. Từ nãy đến giờ trên đường đi mặt nó cứ méo mó hận như không thể đạp đổ bất cứ thứ gì trên đường đi được vậy.