[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 2 - Chương 18: Ông già trong giấc mơ



"Ragnarok Crimson đánh hòa với Sabrina Sandal nghe chưa hả?", "Ragnarok có chút điên cuồng, hắn cũng cần bình tĩnh lại", "Ta đã thua sạch tiền cho Hogwarts, nhất định ta sẽ gỡ lại vào trận chung kết"...đám người đến thăm bệnh xá tụ tập rầm rì. Buổi tối bọn họ có 1 tiếng để tới thăm bệnh nhân trước khi trận chung kết sẽ diễn ra vào sáng mai.

Thầy Flitwick đưa cho 3 đứa rất nhiều lọ thuốc mỡ trị thương gia truyền của chính nhà thầy. Còn liên tục than thở rằng các thí sinh năm nay quá mạnh. Ông còn rất tiện tay ếm một cái bùa trơn trượt xuống dưới chân giường của Ragnarok để những ai lại gần thăm hắn đều trượt chân té ngã. Voldemort cũng tới thăm cô, hắn ngồi lại rất lâu, gọt hết cả đĩa táo lớn rồi xắt thành từng miếng gọn gẽ. Hắn vẫn không nói gì.

- Hi there!

Hắn không nói gì. "Hey hey", Sabrina làm mặt hề trước mặt hắn. Vẫn không cười.

- Ngài...chuyện kia...ánh mắt của ngài.

- Ánh mắt của ta làm sao?

- Ánh mắt ngài khi ngài nhìn Ryus, ta đã thấy. Ngài cũng đừng bén mảng tới những món bảo vật Hoàng gia.

Sabrina thầm mắng bản thân mấy lần, tìm cách làm cho bớt yên tĩnh mà lại thành ra như thế này đây. Cắn môi nhìn hắn.

- Em khi say dễ thương hơn rất nhiều đấy. Còn khi em tỉnh táo, em giống như một cái nhọt ở mông vậy.

- Ngài từng mọc nhọt ở mông rồi ư?

- Em là nỗi đau của ta. Hắn trầm ngâm, đầu vẫn cúi xuống gọt quả táo đã vẹm đến hạt ở trên tay.

- Sự hoàn hảo và quyền lực là những điều được đánh giá cao, Sabrina. Cho dù có không chung dòng máu, cho dù thứ gì nuôi dưỡng chúng ta đi chăng nữa. Chúng ta vẫn được tạo nên bởi lòng tham. Thomas lên tiếng, hắn xoay xoay con dao trong tay. Khuôn mặt lui vào bóng tối không thấy rõ biểu cảm.

- Nhưng em nghĩ ngài sẽ là người thông minh để chọn hạnh phúc và tình yêu.

- Lại là sức mạnh của tình yêu như lão già lẩm cẩm Dumbledore vẫn hay nói đó sao. Ta không muốn thấy em dùng thanh kiếm ta tặng đễ khiến bản thân bị thương. Nó là để bảo vệ em.

Voldemort, tên này quả thực cố chấp.

- Nó đúng là đã bảo vệ em. Nó khiến cho đầu óc em thanh tỉnh khi đó...Nếu như ngài chiếm được những bảo vật đó rồi thì sao? Ngài sẽ cất giữ trong một căn phòng. Liệu em có nên tới để ngồi chung với ngài làm một ly bia không? Sabrina châm chọc.

- Em không bao giờ chịu nhìn toàn cảnh hay suy nghĩ cho thấu đáo Sabrina. Hắn nhìn cô. Cô bé này, thường ngày đều là rất thông minh, hắn biết cô nắm được bí mật về vận mệnh tương lai của hắn, có thể vẫn còn những điều cô không nói ra. Nhưng cô nghĩ chỉ với những hình ảnh ảo vọng ở tương lai ấy có thể làm hắn từ bỏ ư? Cô hiểu hắn được tới nhường nào? Không, có lẽ là không.

- Ta có định mệnh của mình để tìm kiếm. Hắn nói tiếp. Hai tay hắn đã đan vào nhau, hắn ngồi cúi người xuống thấp, vẫn là tác phong trời sinh nhưng có phần miễn cưỡng.

Hắn ngồi cạnh Sabrina yên lặng, một lúc lâu sau mới rời đi.

Tối hôm đó, Sabrina mơ thấy bản thân mình đang ở trong một khu rừng. Ông lão gầy gò đầu hói hôm trước đang treo mình lên một cành dây leo cuốn giữa hai chiếc cây. Ông lão ngồi thiền ở đó không để ý tới xung quanh, dường như ông cũng không ở đó vậy. Rất lâu sau ông mới chậm chạp cất tiếng:

- Hôm nay con tới đây để luyện tập với ta. Thỉnh thoảng cuộc sống như những đường hầm đen kịt, con không thể thấy ánh sáng ở phía cuối con đường. Nhưng con biết đấy, nếu con vẫn cứ vững tin bước đi. Nó sẽ đưa con tới một nơi tốt đẹp hơn. Khi con người ta tuyệt vọng nhất, cũng chính là lúc ánh sáng tới được với họ. Con không ở trong bóng tối thì sẽ không biết đến ánh sáng. Con muốn ngồi thiền một chút không?

- Con cũng muốn hỏi ngài điều tương tự, ngài định hôm nay sẽ dạy con điều gì.

Sabrina khoanh chân ngồi xuống bên cạnh ông cụ. Nhưng cô không thể nào giữ thăng bằng được trên chiếc dây leo cứ chực chờ hất đổ cô xuống. Cô đành đứng ra tảng đá lớn bằng phẳng cạnh đó. Ngồi thiền.

- Con hãy thả lỏng tâm trí của mình. Và hãy tự hỏi chính con một câu hỏi lớn. Con là ai? Và con muốn gì?

- Người muốn nói là con phải nhìn vào sâu trong bản thân con?

- Đúng vậy, nhìn sâu vào thứ con ham muốn mãnh liệt. Để cứu con khỏi chính bản thân con hoặc nhiều bản thân con khác. Chỉ tới khi đó, bản thể thực của con mới có thể hợp nhất. Chính lúc đó, nói mới lộ ra bản chất của sự việc, Sabrina à. Nguồn năng lượng của con người nằm ở đan điền, nó ở phần bụng dưới của con đấy. Như con thấy đấy với một ông già như ta thì cái bụng mỏng dính của ta không chứa đựng được nhiều nguồn năng lượng.

- Vậy người sẽ phải vận dụng nguồn năng lượng tới từ bên ngoài đúng không ạ?

- Đúng vậy. Đúng vậy. Nguồn năng lượng tự nhiên bên ngoài, với bản thể trắng đại diện cho ánh sáng và bản thể đen, đại diện cho sức mạnh của bóng tối. Nhưng Sabrina à, không có thiện và ác thực sự phân trắng đen phân minh rõ ràng. Vì vậy năng lượng vẫn sẽ là năng lượng cho tới khi con sử dụng chúng đúng cách.

- Chung hòa chúng ạ. Như biểu tượng thái cực ạ?

- Cũng đúng mà cũng không phải. Con sẽ biết được khi nào bản thân con cần vận dụng tới 2 nguồn năng lượng đó. Chúng chia tách, con chỉ có thể sử dụng một cái này, hoặc một cái kia tại một thời điểm. Chỉ khi con đạt tới Bản năng tối cao, con sẽ vận dụng chúng như hơi thở của con, chỉ tới lúc ấy con mới có thể tránh và ra đòn đáp lại đối thủ mà không cần suy nghĩ.

- Không cần suy nghĩ ư thưa ngài?

- Đúng vậy, giờ chúng ta hãy ngồi đây làm sạch tâm trí con nào.

Bọn họ cứ ngồi thiền ở đó. Sabrina thấy bản thân như rơi vào một biển hồ tối đen. Nhưng cô đứng dậy được. Nghe tiếng nước vẫn còn róc rách chảy bên tai, cô thaáy một không gian rộng lớn bao la. Nó đen thẫm, nhưng lại không hề lạnh lẽo chút nào. Sabrina lại ngồi thiền trong chính không gian đó. Cho tới tận khi trong tiềm thức của cô xuất hiện một ánh sáng xanh mờ ảo, nó xanh le lói như một quả cầu ma chơi. Nó ở đó, sưởi ấm cơ thể cô, đem tâm trí cô thanh tẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.