Tháng Mười Một tại Hogwarts, bên ngoài trời đã giá lạnh, mà năm nay lại tổ chức Thi đấu Quidditch sớm hơn mọi năm. Cứ ba ngày một tuần, ta đều bị "tẩm quất" bởi Huynh trưởng Malfoy, quá khổ cái thân ta. Không những bị hút máu thường xuyên, lại còn được luyện tập thể hình miễn phí. Ta nghi ngờ rằng chỉ trong 3 tháng thôi, khi ta trở về nhà ăn Giáng Sinh là bà nội Elizabeth thể nào cũng nghĩ ta bị bỏ đói tại trường, sụt cân ốm yếu như kẻ bệnh mãn tính vậy.
Trận đầu tiên, Slytherin gặp Ravenclaw. Năm nay Ravenclaw có The keeper mới, chính là vị Huynh trưởng vừa được chọn, Liam Gutierrez. Ta biết nói sao nhỉ, khi nhìn Liam ở cột gôn hết sức bắt mắt, cậu ấy nhếch miệng cười thôi là đám con gái trên khán đài không kể Slytherin cũng như cả trường đều ầm ầm huýt sáo hò hét, có người còn hóa ra một con chim Lovebird để bay đến cột gôn. Liam nhanh như chớp mắt chụp lấy chú chim, rồi đưa cả hai tay lên hôn gió, thả chú chim trở lại phía cô gái kia.
Hành động này hiển nhiên là một chàng công tử hào hoa phong độ hết chỗ chê. Chưa kể trình độ để lọt trái bóng nào qua nổi hắn phải nói là đáng kinh ngạc. Vậy là Slytherin sẽ có một trận chiến hết sức khó khăn với vị Thủ môn mới này.
Murphy là bình luận viên được yêu thích nhất, lúc bấy giờ đưa loa lên ra hiệu bắt đầu trận đấu:
- Và không để quý vị chờ lâu nữa. Trận đấu đầu tiên mở màn mùa Quidditch năm nay. Với sự trở lại của Tầm thủ nhà Slytherin, liệu Slytherin có thể chiến thắng trước đội hình mạnh mẽ của Ravenclaw hay không? Chúng ta sẽ có câu trả lời ngay bây giờ.
Tiếng còi của bà Hooch vang lên, ta cùng cả đội bay lên tập trung rồi tản ra theo chiến thuật.
Trong lúc đưa mắt nhìn về xung quanh để tìm kiếm trái Snitch, vừa phải vất vả né tránh những cú văng của quả Bludger. Trận đấu trước mắt ta rất nhanh trở thành một màn thi đấu vật trên không. Ravenclaw lăn xả vào đội ta như muốn hất tung tất cả, hung bạo cực kì. Không ngại động tay động chân khi vừa mới bắt đầu trận đấu. Ta không biết đây là bóng bầu dục hay thi đấu Quiddtch nữa.
Nhưng danh tiếng ta đã hoàn thành công việc của nó một cách xuất sắc. Không ai dám lại tấn công ta trên cây chổi cả. Chắc họ sợ tông trúng ta thì họ mới là người nhập viện.
- Như đội Canada, kẻ không bao giờ tham dự Cúp Thế giới, Slytherin đang gặp khó khăn trước những đối thủ của mình. Lucy Steeler có được trái Quaffle đầu tiên mặc cho hai Tấn thủ nhà Ravenclaw là Holly Long và Eric Jackson đang liên tiếp đập trái Bludger về phía cô như chơi bóng bàn. Liệu Lucy có thể tạo nên bàn thắng đầu tiên cho đội mình. Và cô đang bay vút lên...Không vào rồi, là Starfish àn Stick, Liam bắt gọn cú đó chỉ với một cú đạp văng quả bóng. Quả bóng được chuyền về cho Adam Hemsworth, Chaser nhà Ravenclaw.
Adam đang bị cản trở bởi Nathan Parker, nhưng cậu ta ném trái Quaffle về phía trước rồi bay vụt lên tóm lấy nó thoát khỏi sự kìm kẹp của Nathan.
- Vào, 10 điểm đầu tiên cho Ravenclaw. Thật quá xuất sắc khi chúng ta có thể trông chờ vào chiến thắng của Ravenclaw năm nay.
Quả thực đội hình của Ravenclaw quá mạnh. Khi nói họ có thể giành chức vô địch năm nay là hoàn toàn có căn cứ. Bay vụt lên rồi đấm một trái Bludger về phía Steve Crawley, kẻ đang giữ trái Quaffle nhà Ravenclaw.
- Quá hung bạo, vẫn như thường lệ, đấm một cú Bludger chỉ bằng tay không, Sandal đã thành công khiến trái Quaffle rơi khỏi tay Steve Crawley, còn riêng tôi nghĩ rằng Steve sẽ phải chỉnh nha sau trận đấu. Bóng thuộc về Slytherin, Nathan Parker lao lên với sự kèm cặp của Lucy Steeler trong đội hình Parkin Pincer. Liệu sẽ có kỳ tích nào xảy ra. Không vào rồi, Liam Gutierrez giống như một vị thần ngàn tay, anh ta không để một trái nào lọt lưới hết. Tổng điểm bây giờ là 40 – 0. Nghiêng về Ravenclaw. Murphy nói.
Sự căng thẳng của trận đấu lên cao. Ta chăm chú tìm kiếm trái banh Snitch, Tầm thủ nhà Ravenclaw là Nate Natgathan cũng bay sát theo bên cạnh. Không bỏ lỡ một cơ hội nào bám đuôi ta riết. Bỗng nhiên một ánh sáng trắng lóe lên, ta cá nó phản chiếu lại ánh mặt trời từ một vật nào đó, nhưng ánh sáng này quá lớn. Nó như bao trùm cả tâm trí của ta.
Ta rơi khỏi cây chổi như một con búp bê bằng vải, lao thẳng xuống đất. Ta đảm bảo rằng bản thân mình đã ngất lịm đi trong giây lát cho đến khi có tiếng gọi vang lên bên trong đầu: "Dậy đi...Mau tỉnh lại!...Nhanh lên!" Tiếng gọi xé tai nhức óc này thành công khiến ta choàng tỉnh. Chỉ còn cách mặt đất chưa tới 5 thước, bật người lại, lấy đà phóng thân về phía cây chổi đang rơi xuống, quặp chân vài cây chổi rồi leo lên đó.
- Vâng và dường như các định luật Vật lý đang bỏ qua trường hợp của Sabrina Sandal, cô ấy phóng mình lên cây chổi như thể dưới chân gắn phản lực. Murphy nói.
Ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cũng không thèm để tâm xem ánh sáng kia phát ra từ đâu. Chăm chú lùng tìm sự xuất hiện của trái Snitch. Một ánh vàng nhá lên từ phía sân cát phía bên dưới cột gôn. Ta lao mình vút đi trong không trung về phía quả bóng vàng. Nate cũng bám theo sát nút.
Lao thẳng mình vào cột gôn rồi vòng tay bám chặt lấy nó, quay người một vòng trong không trung rồi mới bắt thẳng lấy trái Snitch đang bay trên cao. Còn Nate thì không ghìm được tốc độ tên tông đầu thẳng vào cột gôn. Rơi bịch xuống lớp cát phía dưới.
- Và Slytherin đã lội ngược dòng một cách ngoạn mục. Thành công bắt được trái banh Snitch, và chiến thắng thuộc về Slytherin với số điểm 150 – 90. Moọt trận đấu hung bạo nhưng cũng đã để lại trong chúng ta bao lần thót tim. Và đây là tất cả những gì Quiddtch thuộc về!!! Xin cho một tràng pháo tay.
Phía khán đài nhà Slytherin ầm ĩ nổ tung như trái bom nhỏ, những hàng chữ xanh bắn lên đầy trời, pháo hoa nổ tung lên hình con rắn bạc. Chơi được lắm, năm nay đúng là Năm năm có khác. Ăn mừng long trọng hơn hẳn mọi khi.
Đội trưởng Malfoy chạy về phía ta, anh rất ít khi cười mà bây giờ miệng đã ngoác tới tận mang tai.
- Làm tốt lắm Sabrina. Chúng ta đã đánh bại đội mạnh nhất năm nay.
Ta cười với anh rồi quay về phía Snape vừa mới tới.
- Bồ vẫn còn bị tụt huyết áp hả. Bồ đã ngã từ trên cây chổi xuống. Bồ có thể đã tan xác rồi.
- Không, chút nữa mình kể cho, ở đây đông người. Ta gãi đầu gãi tai.
Đám đông mừng chiến thắng giữ chặt lấy ta mà không có cách nào thoát được. Bọn họ hò reo từ sân Quidditch cho tới khi về lại Phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Ta mới lách ra được khỏi đám đông mà chạy về phía Snape vẫn lẽo đẽo theo sau đầy khổ sở.
- Tớ không sao hết, thuốc bồ đưa cũng rất tốt. Nhưng trước khi ngất đi tớ đã thấy một chùm sáng trắng, chính chùm sáng này đã khiến tớ choáng váng mà ngất đi.
- Cậu có thấy chùm sáng đó từ đâu không, tớ nghĩ có kẻ đã nhìn chăm chú vào cậu để ếm cậu, đó là lời nguyền rất cao cấp. Snape nói.
- Mình không nghĩ là học sinh có thể làm được chuyện đó đâu. Mình cũng không phải dễ ngất, sức mình như con voi bồ còn lạ gì.
- Nhưng bồ phải cẩn thận, tiếp tục uống thuốc mình đưa đều đặn nghe chưa?
- Quả nhiên là bạn tốt, huhu, kiếp này số thuốc mình sử dụng đều trông cậy vào cậu. Ta cười đầy nhăn nhở.
- Cậu đó, nếu còn không biết chăm sóc bản thân, mình sẽ ngó lơ cậu luôn. Đến lúc đấy đừng khóc. Snape lại trổ tài độc miệng.
- Cậu mà dám ngó lơ tớ tớ sẽ bám riết lấy cậu như hồn ma báo oán có biết chưa hả?
Ta tạm biệt Snape rồi trở về phòng ngủ nữ sinh, vì còn rất sớm nên chưa có ai quay lại phòng cả. Cũng tốt, có thể thoải mái sử dụng phòng tắm một mình.
- Suýt!!!
Tim ta nhảy vọt ra khỏi lồng ngực khi thấy một bóng đen đang đứng trong bóng tối góc phòng. Tên ma đầu này quả thực dọa người, nếu cho hắn đi đóng phim ma đảm bảo sẽ thành phim ăn khách nhất.
- Ngươi, ngươi làm cái gì thế hả? Ta nói.
- Ta đợi em trở về, dường như em chưa quen với sự xuất hiện của ta thì phải?
- Không phải là trong phòng ngủ nữ, ngài tránh đi cho ta nhờ. Ta hất tay, hôm nay rất mệt, ta còn phải đi tắm.
- Trước đây thì ta vẫn ngủ với em đó thôi. Hắn nhìn ta ngạc nhiên, đôi môi còn mím lại, nhìn như đứa trẻ ngây thơ vô tội. Buồn nôn quá!
- Trước đây ngài còn ở trong cuốn Nhật ký, giờ ngài đi ra rồi thì có thể làm ơn hãy tôn trọng không gian riêng của ta được không?
- Ta sẽ không nhìn khi em thay quần áo đâu.
- Hoạt động tâm lý và nói chuyện của ngài bị lộn rồi kìa.
Tên này quả thực mặt dày số một. Vậy ngươi ở đó làm gì, tìm kiếm bản cô nương để "giải sầu" sao? Rõ ràng là hắn đang thừa nhận. Ngươi nói "xin lỗi, không làm việc đó nữa đâu" nhưng chính là để có thể phạm tội tiếp lần nữa.
- Ngài trở lại Cuốn Nhật ký đi, ta còn phải đi tắm, hôm nay rất mệt.
Ta mới là không có thì giờ đôi co với hắn. Ấy vậy mà hắn dường như ghét bị sai khiến hơn cả ta. Vậy mà còn bảo là hắn sẽ làm tất cả cho ta? Bịp à?
- Ta ở ngoài này sẽ không thấy gì. Ta đợi em.
Cái giọng ái muội này khiến ta sởn cả gai ốc, giống như ngươi nói: "Chúng ta vào khách sạn đi, anh bị đau bụng." vậy, vào rồi thì sao? Tắm rửa nằm nghiêng ráo nước sẵn sàng thị tẩm chứ còn gì nữa.
Ta bắt buộc hắn phải quay trở lại Cuốn Nhật ký bằng một hành động thô bạo nhất, úp cả quyển sổ vào mặt hắn. Dù người khác không thể nhìn thấy hắn, nhưng có đàn ông xuất hiện trong phòng ngủ của ngươi, ngươi không sợ sao? Còn ta rất sợ, ta cũng ngọt thịt mà.
Khi quay trở lại, Cuốn Nhật ký vẫn nằm nguyên trên giường. Ta mới yên tâm đi ngủ liền một giấc cho tới tận tối. Có lẽ ta đã bỏ qua cả bữa trưa và bữa tối nên bụng đói cồn cào mà tỉnh lại. Bên cạnh, bên cạnh, ấy thế mà đập vào mắt ta lại là tên kia. Không phải ta cho hắn vào quyển sổ rồi hay sao.
Nhưng nhìn kỹ lại, hắn chỉ thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ rồi. Hàng mi rủ xuống cong dài, sao nam nhân lại cần có hàng mi đẹp vô phép vô thiên như thế này chứ? Khi hắn ngủ yên lành như một đứa trẻ vậy, giống như một thiên thần. Nhìn thế này, thật tốt lắm.
- Ngắm đủ chưa?
Hắn từ từ mở mắt dậy rồi nhìn ta, mặt sát cạnh bên. Tim ta nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Mặt đỏ bừng đứng bật dậy:
- Một chút.
Dù sao cũng là một khuôn mặt rất đẹp trai. Ngươi ngắm thôi cũng đủ no rồi ý chứ. Ta đứng dậy khoác áo choàng rồi mặc kệ hắn rời đi.
- Mang ta theo, ta muốn đưa em tới một nơi.
Úi trùi, ta vừa suýt thoát chết sáng nay, ngài lại vì giận giữ ta nhốt ngài vào cuốn Nhật ký mà mang ta đi tùng xẻo ư?
- Ngài muốn đi đâu, ngài có thể tới đó mà không cần ta đi theo được mà.
- Ta muốn em thấy thứ này. Hắn đứng lên bước tới cạnh ta.
Ngươi muốn ta thấy con Tử xà Basilisk để rồi tiêu đời nhà ma hay sao? Ngươi là một linh hồn mà độc ác như vậy. Chơi hay lắm, ở đó như một con ma mà muốn kéo ta theo bầu bạn nữa sao?
- Ngài muốn ta xem thứ gì?
- Một vật ta sở hữu.
Đấy thấy chưa, ta cá là hắn muốn nói "con vật" nhưng đã nhanh giấu chữ "con" đi.
- Không xem có được không?
- Nhất định phải xem!
Hắn gầm lên, tức giận ra mặt, cái tên này, vậy mà lại dám đe dọa ta sao, nhưng chính ta là người lôi hắn ra ngoài. Ngộ nhỡ hắn tức giận, trong lúc ta ngủ chạy đi thả con Tử Xà đi lung tung thì sao. Từ khi gây ra một án mạng hắn cũng không có làm gì tiếp, đó là vì hồi ấy hắn sợ bị đuổi học, phải quay trở lại cô nhi viện. Thế thì đúng là địa ngục với hắn. Nhưng bây giờ hắn không có ở đây, dễ dàng thực hiện chuyện xấu, hắn ngứa chân ngứa tay mà muốn bón ta cho con Tử xà tráng miệng thì sao. Ta không muốn chết khó coi như vậy.
Nhưng cuối cùng ta đã nhượng bộ hắn, ta quá ngu mà. Đây là mê trai đến chết cũng không hết hay sao? Ta ăn vụng tại nhà bếp, mà chính ra phải nói là dùng bữa hơn, vì ở đây mấy con gia tinh thấy ta thì kéo bàn lại rồi bê ra la liệt món ăn. Đời người thi vị nhất chính là lúc bụng đói gặp manh chiếu rơm.
- Ngài không cần phải nhìn ta ăn chăm chú như vậy. Ta nuốt không trôi.
Mấy con gia tinh ngoái lại nhìn ta vẻ mặt lo lắng, chúng nghĩ ta đang tự nói chuyện một mình.
- Em dính mép rồi kìa.
Hóa ra là trên mặt dính vụn thức ăn, ta đưa tay lên quệt đi.
- Không bên này.
Nói rồi hắn đưa tay lên lau đi cho ta, nơi khóe miệng của ta giật lên một cái khi hắn chạm vào. Lạnh buốt. Quả nhiên chung sống cùng ma đầu không dễ dàng gì. Ta cắm đầu vào ăn mà ngó lơ hắn. Ta không muốn bị đồn là tâm thần phân liệt. Chắc luôn.
Ta ăn no đến nỗi phải ngồi xoa bụng mới có thể thở được, ta muốn thành một cô gái bừng sức sống chứ không phải con ma đói gầy dơ xương. Còn hắn thì im lặng từ lúc ta ăn đến bây giờ mới mở miệng phá vỡ bầu không khí:
- Chúng ta đi thôi.
- Em cần phải nghỉ ngơi đã, em thở không nổi.
Trái lại hắn không hề gấp gáp hay giận dữ, hắn chỉ nhìn ta rồi mỉm cười đầy sủng nịnh. Ánh mắt ngọt ngào này, đùa nhau đấy à, ngươi đợi ta ăn no rồi mới thịt cho được cân đúng không?
Cuối cùng ta phải vùng vằng mãi vẫn chịu khuất phục hắn. Giờ ta đang đứng tại đâu thì các bạn biết rồi đấy. Trong nhà vệ sinh nữ cạnh Đại sảnh đường. Cái nhà vệ sinh này không có ai dùng tới vì con ma nữ Myrtle Mít Ướt cứ khóc lóc ở đây hoài. Mà thủ phạm chính là tên đang đi cùng ta.
- Em chỉ cần nói "Mở ra" là được.
- Sao anh không nói?
Hắn nhìn ta ý bảo làm đi. Làm thì làm, ngày xưa Harry mở nó ra cũng có sợ đâu. À mà lúc đó là Harry lo lắng cho Ginny, còn ta. Thật đáng thương, ta bị ép buộc.
- Mở ra.
Không có gì xảy ra hết.
- Nói Xà ngữ. Voldemort nói.
Ừ thì nói, ta rất không đành lòng vừa nói câu: "Mở ra" lý nhí nhất có thể, còn không quên đeo lên một cặp kính râm.
- Em làm cái trò gì đấy?
Hắn nhìn ta chăm chú, sao kính hợp mặt lắm đúng không?
- You should make that sexy, you know?
Lần này thì hắn cười lớn. Rồi dắt tay ta vào trong Phòng Chứa, có một cánh cửa khắc hình những con rắn trên đó. Khi ta nói mở ra thì những con rắn dần dần cử động thân mình rồi rút dần lại để cánh cửa mở ra. Bên trong rất rộng rãi, xung quanh đều là tượng của một người đàn ông trọc đầu và râu ông ấy thì dài ngoằng, Salazar Slytherin. OK, rắn ơi em đâu rồi, em đói lắm đúng không, ta có gói thịt chôm được từ phòng bếp cho em đây.
Voldemort dừng lại trước bức tượng chính giữa căn phòng, hắn ta lẩm nhẩm gì đó trong miệng rồi ngay lập tức, nơi miệng của bức tượng đá mở ra. Ta có chút sợ hãi, mà ta sợ cái gì chứ mạnh mẽ lên.
Con Tử xà Basilisk gặp lại chủ nhân rất vui mừng, nó trườn mình ra khỏi đó, rồi phi thân tới bên cạnh Voldemort. Nó có một cặp mắt vàng khè, thân mình đầy gai nhọn hoắt và cái đầu cũng tua tủa đầy gai như một con rồng đích thực. Nó há miệng rồi chực đớp chộp lấy đầu Voldemort.
Ta thấy vậy bèn xô ngã hắn, kết quả là ta cũng ngã lên người hắn luôn.
- Em đang lo cho ta?
- Không có, ta chỉ không muốn ngươi chết thôi.
Hắn không nói gì cũng không chịu đứng dậy nên ta đành phải đứng dậy trước. Con Tử xà dường như chỉ vui mừng quá mà kích động thôi. Nó quay đầu về phía ta, nhìn ta. Mẹ ơi, tạm biệt cuộc đời.
Nhưng ta vẫn sống nhăn, ơ sao thế nhỉ? Ta nhìn Voldemort vẻ mặt ngạc nhiên.
- Đôi mắt Basilisk có một lớp màng, chỉ khi cần kết liễu con vật nó mới mở lớp màng này lên.
À, vậy chứ, nếu không thì ngủm cả Salazar lẫn Voldemort rồi. Ta vứt từng tảng thịt lớn lại cho con rắn. Khổ thân, bị chủ nhân bỏ bê thế này đây.
- Nó thích ăn thịt gà hơn. Voldemort nói.
- Vậy sao ngài không lấy cho nó ăn? Có chủ nhân như ngài cũng thật thiệt thòi cho nó. Mấy trăm năm mới được ăn một lần.
- Vậy em sẽ chăm sóc nó thay cho ta.
Tốt lắm, quả là giọng lãnh đạo có khác.
- Nếu ngài muốn thuần phục nó, không đơn giản chỉ là thuần phục. Ngài phải cần tới nó, cũng như nó cần tới ngài. Có như thế, ngài mới trở nên độc nhất với nó, và nó cũng sẽ chỉ có ngài là độc nhất vô nhị mà thôi. Từng ngày, từng ngày ở cạnh bên, để nó làm quen với sự có mặt của ngài.
- Em nói như thể ta sẽ là bạn với nó vậy.
- Ngài xem, nó là một sinh vật hùng mạnh, sống hàng chục thế kỷ mà không chết. Ngài có biết điều gì là quan trọng nhất không?
- Em nói xem.
- Chỉ có trái tim mới thấy điều đúng đắn, những điều quan trọng không thể thấy được bằng mắt. Có đôi khi ngài nhìn thấy như vậy nhưng lại không phải là như vậy.