(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 57: Đây là sao vậy?



Đến khi Kazuha tỉnh lại, cô đã ở dưới một bầu trời khác. Ở tại chỗ ngây người một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

Chỉ nhớ bản thân gặp được Akashi Seijuro, sau đó đột nhiên ngất xỉu không biết gì cả. Khi tỉnh lại, cô lại nằm ngủ trong một căn phòng xa lạ.

Không, cũng không thể nói là xa lạ.

Cô nhìn xung quanh căn phòng, lập tức xác định đây chính là căn phòng mà Akashi đã chuẩn bị cho cô mỗi lần tới chơi: Rộng lớn, hoa lệ, giống như dành cho công chúa vậy.

Cơ thể một trận vô lực, lẽ nào bản thân bị cảm? Không đúng a, rõ ràng cô rất khoẻ mạnh...

Hoang mang suy nghĩ một hồi, thô thần kinh Kazuha thiếu nữ đột nhiên nhớ tới——

Vì sao cô lại ở Nhật Bản?

Không phải đang ở Mĩ sao? Hơn nữa cô đã từ chối lời mời trở lại Nhật Bản rồi kia mà?

Cho đến cuối cùng, Kazuha vẫn không đem đầu mâu chĩa vào những người bạn của mình. Cho dù có chút nghi ngờ, thế nhưng lòng tin đối với bọn họ quá sâu, cho nên——

Đang lúc đầu óc của cô rối như tơ vò, cánh cửa bật mở.

Nhìn thấy người đến là Kuroko, cô sửng sốt, sau đó theo bản năng đứng dậy tới gần hắn.

"Tetsu-cha—"

Đáng tiếc, cơ thể không nghe theo sai sử. Hai chân mềm nhũn khiến cô ngã sấp xuống.

"A!"

"Cẩn thận!"

Kuroko vội vã tiến lên đỡ lấy cô, có chút trách cứ nói:

"Kazuha! Cậu phải cẩn thận chứ! Ngã sấp xuống thì phải làm sao!"

Hiếm khi nghe thấy âm điệu của Kuroko biến hoá, cô cười cười:

"Tetsu-chan lo cho tớ à?"

"Tất nhiên." Hắn không phản bác, trái lại tương đương thân mật vỗ vỗ đầu của cô: "Không lo cho cậu, tớ lo cho ai?"

"...A?"

Theo bản năng cảm thấy quái dị và không đúng ở chỗ nào, cô chậm một nhịp trả lời.

"Tetsu....chan?"

"Ừ?" Hắn khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh vô ba, đỡ cô lên giường nằm cẩn thận: "Hiện tại cậu vẫn chưa khôi phục, yên tĩnh nằm nghỉ đi."

"Ừm." Nhắc đến khôi phục, cô đột nhiên lại nhớ tới: "Tetsu-chan, tớ làm sao vậy? Không phải tớ đang ở Mĩ sao?"

"Cậu vẫn chưa khoẻ, nghỉ ngơi đi."

Kuroko giống như không nghe thấy chỉ bình tĩnh nói chuyện của mình, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.

Hắn không khoá cửa, chính bởi vì không cần thiết.

Với liều lượng đó, trong vòng ba ngày tới cô ấy sẽ không thể tự đứng lên được.

Cứ như vậy cả đời... là tốt rồi.

...

"Akashi-kun, Midorima-kun, Aomine-kun, Murasakibara-kun, Kise-kun." Hắn bình tĩnh điểm danh từng người một: "Kazuha tỉnh rồi."

"Nhanh như vậy?" Tròng mắt của Midorima chợt loé mà qua tia kinh ngạc.

"Có lẽ là do thể chất đi." Aomine không chút để ý nói.

"Có lẽ." Akashi gật đầu tán thành, sau đó quay đầu nhìn Kuroko: "Thế, phản ứng của cô ấy?"

"Thật ngây thơ." Khoé miệng Kuroko nâng lên: "Cô ấy hoàn toàn không biết gì cả. Tớ cứ nghĩ cô ấy sẽ phát hiện ra chứ?"

"Hừ hừ..Còn phải nói.." Murasakibara hữu khí vô lực nói: "Kazuchin quá ngu ngốc lạp, cho dù có phát hiện ra cái gì cũng sẽ tin chúng ta..."

Cho nên nói, cô ấy quá mức đơn-thuần-a!

"Eh?" Kise kinh ngạc: "Murasakibaracchi từ lúc nào lại thông minh như vậy?!"

"Liên quan đến Kazuha hắn lúc nào cũng thông minh." Aomine lại tiếp tục.

"Được rồi, yên tĩnh đi." Akashi gõ gõ bàn: "Bây giờ để người làm nấu cháo cho Kazuha ăn đi, có lẽ cô ấy đói rồi."

"Để tớ làm." Midorima nâng kính nói. So với người khác làm, hắn càng thêm ưa thích cô ỷ lại vào hắn.

"Được."

...

Một lúc sau, Midorima đẩy cửa mà vào. Kazuha đang ngủ say, có lẽ là do tác dụng của thuốc khiến cho cả tinh thần lẫn thể chất của cô luôn ở trạng thái mệt mỏi.

"Kazuha." Hắn ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má tái nhợt của thiếu nữ. Nhìn cô không hề phòng bị mà ngủ say, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.

Kazuha....

Bị đánh thức, cô mệt mỏi mở mắt. Cặp mắt đỏ rực vốn dĩ sáng loá tràn đầy tự tin vào giờ khắc này lại tràn đầy mịt mờ và hơi nước. Cô nhẹ ngáp một cái, mịt mờ nói:

"Shin..chan? Có chuyện gì sao?"

"Cậu ăn chút gì đi rồi nghỉ." Đưa thìa đến bên miệng thổi vài cái, hắn cẩn thận đút cho cô. Theo bản năng há miệng, đến khi cảm nhận được vị mặn của cháo cô mới hoàn toàn thanh tỉnh. Cảm thấy bụng cồn cào lên, cô trông mong nhìn hắn, há miệng:

"...A."

Midorima khẽ sửng sốt, sau đó lập tức nhếch miệng mỉm cười. Cứ tiếp tục tuần hoàn như thế cho đến khi bát cháo thấy đáy, cô thoả mãn nheo mắt lại.

"Chờ chút, đừng động." Hắn đột nhiên ra tiếng làm cô động cũng không dám động. Thấy cô nghe lời như vậy, tròng mắt của hắn càng thêm thâm thuý. Dùng đầu ngón tay quẹt qua khoé môi của cô, lau đi chút vụn cháo còn dính lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của cô vươn đầu lưỡi ra liếm.

"Không thể lãng phí."

"...A." Mất tự nhiên đáp lời, cô cứng ngắc quay đầu đi.

"Tớ, tớ muốn ngủ..."

"Ừ." Hắn thản nhiên đáp: "Cậu...ngủ đi."

Ý vị thâm trường nhìn cô liếc mắt một cái, hắn tương đương sung sướng rời đi.

Để lại Kazuha, mịt mờ vô thố ở trong căn phòng rộng lớn.

Rốt cuộc là...sao thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.