(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 7: "Tớ Nhất định sẽ chiến thắng."



Midorima giả vờ như không có gì đẩy góc kính. Không nhìn Kise nhị hoá đang "5555 Kazuha thật đáng yêu" bên cạnh, lôi điện thoại ra không được tự nhiên nói:

"Vật may mắn ngày mai của Cự Giải là số điện thoại của Nhân Mã, cho nên..."

"Được rồi được rồi..." Kazuha cười cười nhập số điện thoại của bản thân vào. Sau khi đưa cho Midorima mới dừng lại, nghi hoặc nói:

"Tại sao cậu biết? Không phải chưa đến chương trình bói toán sao?"

"Xem sách."

"À."

Kazuha gật gật đầu. Đúng thật. Thi thoảng cô cũng xem sách trước rồi mới xem lại chương trình để chuẩn bị trước.

Takao giật giật khoé miệng. Dùng đầu ngón chân cũng biết Midorima thần côn lại ngạo kiều.

Kise thấy thế liền dính lên, như bạch tuộc trườn trên người Kazuha:

"Kazuhacchi Kazuhacchi còn người ta nữa~ người ta cũng muốn vật may mắn~"

Midorima khinh bỉ nhìn thoáng qua Kise, tầm mắt dừng lại trên người Kazuha:

"Hôm nay cậu không xem tử vi sao?"

Kise bắt đầu cảm thấy bất an..

"Ôi? Sao vậy?"

Cô ngạc nhiên, đúng là hôm nay cô chưa xem tử vi ...

"Cung Nhân Mã và Cung Song Tử khắc nhau."

"Nà ni chết cha!"

Kazuha không nói hai lời lập tức đạp bay Kise. Mỗ cẩu cẩu bị đá đi hận nghiến răng nghiến lợi. Kazuhacchi đáng yêu không có lỗi, lỗi là do Midorimacchi!! Đúng! Tất cả là do cậu ta!

Mỗ cà rốt nhìn vẻ mặt vặn vẹo của mỗ cẩu lại một lần nữa nâng kính. Khoé môi hơi cong lên một độ cong khó phát hiện.

Đang lúc mọi người còn định nói gì chuông điện thoại của Kazuha vang lên. Cô lục điện thoại trong túi ra, đôi mắt vốn không để ý lập tức trừng lớn. Nhìn trước nhìn sau rồi chạy ra một góc:

"Moshimoshi.."

"Kazuha, cậu biết tớ định nói gì không?"

"A... Hẳn là...."

"Cậu đã trốn về Nhật Bản?"

"Không. Tớ đang ở..."

"Đừng nói dối." Người kia cắt đứt lí do khoái thác của cô, gằn giọng: "Trở về, ngay bây giờ."

"Nhưng tớ vừa mới về Nhật Bản một ngày..."

"Ha ha, một ngày." Người kia cười nhếch miệng: "Biết một ngày này tôi làm gì không?"

"Ặc....kia....đợi hai ngày nữa nha?"

"Ngay, lập, tức."

"5555 người ta thật khổ mà.."

[Tút...tút...tút..]

Đối với hành vi bán manh của mỗ nữ, mỗ vô danh lập tức cúp máy. Kazuha buồn bực nhìn điện thoại hồi lâu, khổ không nói lên lời. Vẻ mặt cô hiện rõ bốn chữ 'sinh không thể luyến', ba kẻ dỏng tai nghe trộm còn dùng vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

"Ai...." Cô thở dài một hơi, nhìn về phía ba người hơi bất đắc dĩ nói:

"Không có biện pháp, bị người bắt quả tang rồi."

"Sao vậy?" Midorima hỏi, sau khi thấy bản thân thế nhưng đi hỏi cô lập tức nói tiếp: "Đừng hiểu lầm. Tớ chỉ là thuận tiện nghe thôi. Tử vi nói Cự Giải hôm nay nếu lắng nghe người khác sẽ may mắn hơn."

Kise + Takao:...

"Ừ."

Kazuha gật đầu, vẻ mặt 'tớ hiểu được'. Kise và Takao thất kinh.

Không hổ là thần côn, thế nhưng thật sự tin!

"Người ta còn đang ở viện thôi~chấn thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Bạn của tớ phát hiện tớ lén trốn về Nhật Bản nên đe doạ tớ phải về ngay. Thôi, hết cách. Nếu bị cha mẹ phát hiện nhất định sẽ không có trái cây ăn~"

Kise ôm tim thét lên:

"Sao cơ sao cơ, Kazuhacchi cậu vì sao lại ở bệnh viện?"

"Ha?" Cô ngạc nhiên, "Hai năm trước tớ bị tai nạn nên chuyển sang Mĩ. Sau khi tỉnh lại có nhờ cha mẹ gửi lời mà. Chẳng lẽ không nhận được?"

Ánh mắt Midorima loé loé:

"Đúng là không nhận được"

"Hể--? Sao lại thế nhỉ..."

Cô gãi gãi đầu, phiền táo nói:

"Thôi kệ. Dù gì cũng qua rồi."

"Làm sao Kazuhacchi lại bị tai nạn thế?"

Kise lại lần nữa vô tiết tháo xán vào người Kazuha. Lần này cô không đẩy cậu ta ra nữa mà hơi cứng ngắc thân mình.

"Lí do thôi...chỉ là chấn thương...lúc đang chơi bóng rổ bị cột bóng đè lên người, sau đó bị thùng đồ xếp cạnh đó đè nặng..."

Kise ngừng cười trong giây lát, ngay cả Midorima cũng nhìn cô hồi lâu. Cô cười gượng một cái, không được tự nhiên lui về sau:

"Thôi, bây giờ tớ bận rồi. Lần khác gặp lại đi. Có lẽ không lâu nữa đâu."

"Cậu đã hứa sẽ xem tớ chơi bóng." Midorima lập tức nói.

"Lần sau nhé.?"

Midorima nhìn cô một lúc rồi thở dài, quay đầu rời đi:

"Không còn cách nào."

Takao vội vội vàng vàng chạy theo Midorima, cô nhìn Kise, vỗ vỗ vai cậu ta, nghiêm chỉnh nói:

"Cố lên đi, Kise. Giải Mùa Đông, tớ nhất định sẽ trở lại."

Giải Mùa Đông...

Nhớ tới lời Kazuha đã từng nói, Kise lập tức meo meo cười, nhộn nhạo nói:

"Kazuhacchiiii~ nhất định người ta sẽ thắng~ nhớ đi xem nha~~~"

"Ừ."

Kazuha khó được không đá bay Kise mà buồn cười sờ sờ đầu cậu ta. Một lúc sau, cô rời đi Kaijo, bắt xe đi về sân bay.

Khi bóng dáng cô hoàn  toàn biến mất, Kise mới thu lại nụ cười. Tự xoa đầu mình rồi cười lạnh:

"Không ai có thể chiến thắng Kaijo. Chiến thắng...là của tôi. Và cậu..."

Cũng là của tôi.

**** 

Đêm tối như mực. Kuroko theo thói quen lại nhìn căn hộ đối diện ngẩn người. Cậu xoa xoa hai má vì đón gió lâu mà lạnh buốt, dùng khuôn mặt vô cảm nói:

"Tớ nhất định sẽ chiến thắng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.