"...Đã lâu không gặp."
Trái tim của Aomine lỗi một nhịp, hắn chậm chạp thật lâu không tiến lên, miệng khép lại mở, thật lâu không ra tiếng.
Kazuha——không, Alice đứng từ trên giường dậy, mỗi bước chân đều nhẹ nhõm không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cô cảm nhận được sự vô lực của thân thể tàn tạ này, khẽ nhíu mày.
Tuy vậy, vẫn là nụ cười đó ở trên môi, Alice đi đến bên cạnh Aomine từ trên cao nhìn xuống, khoé mắt lấp lánh tia cười yếu ớt.
"Dai-chan, cậu..." Cô thì thào bên tai hắn: "...Làm tôi rất thất vọng."
Aomine chấn động, hắn làm rơi đèn pin trên tay khiến cho nó kêu lộp bộp. Bóng tối bao phủ căn phòng, sau đó lại bừng sáng khi cô gái cầm nó lên.
Đôi mắt Aomine nhìn chằm chằm cô gái từng bước bước đến chỗ chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, vắt chéo chân nhìn hắn nâng lên khoé môi.
"Dai-chan, cậu không cảm thấy bản thân mình có lỗi à?"
"Tớ..."
"Cậu hại tôi thành ra như thế này, Dai-chan." Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không cho phép có sự trốn tránh tồn tại: "Tôi hận cậu."
"!" Aomine mở to mắt, bất tri bất giác đã xiết chặt nắm đấm. Cô gái nhỏ bé giống như đã phát hiện ra, khẽ mỉm cười: "Tôi bị giam lỏng, mất đi tự do. Mỗi ngày giống như một con khỉ trong vườn bách thú bị các người chỉ chỏ dày xéo. Tôi giống như một cái giẻ lau đến vậy à?"
Nghe phép so sánh của cô, Aomine bất chợt quát lớn:
"Đừng nói nữa!"
Không phải! Không phải như vậy! Hắn không nghĩ như vậy!
Hắn chỉ là muốn nhìn ngắm cô mỗi ngày! Chỉ muốn chăm sóc cho cô! Chỉ như vậy thôi! Hắn không có chạm vào cô! Hắn không có! Hắn không—-
"Cậu không chạm vào tôi?" Ý cười chợt tắt, cô gái với tay lấy quả bóng hung hăng ném thẳng về phía hắn. Đôi mắt màu đỏ ở nơi không nhìn thấy toàn là ý cười mỉa mai và băng hàn: "Nhưng bọn họ chạm vào. Aomine Daiki, tôi không biết lúc trước các người đã bàn nhau như thế nào, nhưng mà.." Cô thoáng tạm dừng, lời nói như lưỡi đao đâm thẳng vào trái tim hắn: "Cậu có thể phản đối mà? Cậu có thể ngăn cản bọn họ..ít nhất là khiến bọn họ chần chừ. Nhưng không. Cậu không làm thế. Tại sao vậy?"
Tại sao vậy?
Câu hỏi lần thứ 1983 mà cô gái nhỏ bé mang tên Matabe Kazuha đã tự hỏi mỗi khi tỉnh táo, giờ phút này cuối cùng cũng nói ra thành lời.
Tại sao vậy?
"Tớ.." Aomine lùi về phía sau, khoé môi hơi run. Alice đứng lên đi ngang qua bên cạnh hắn: "Bởi vậy nên cậu mới khiến tôi ghét như vậy, Dai-chan."
"Nếu cảm thấy hối lỗi..." Cô gái cười lạnh, đôi mắt tràn đầy mũi nhọn nhìn vào sự u tối phía trước: "Thì đưa tôi ra khỏi đây đi."
...
Sáng sớm hôm sau, Murasakibara đẩy cửa mà vào. Hắn nhìn cô gái vẫn đang ngủ say trên giường thật lâu không nói gì. Cuối cùng, giống như than thở, hắn thì thào:
"Kazuchin..."
"Atsushi." Akashi đứng đằng sau hắn, ánh mắt khó lường: "Đi thôi, sắp trễ học rồi."
"Ờ..." Hắn lầu bầu, móc từ trong túi ra vài gói snack và Maubo đặt trên bàn rồi mới rời đi.
"Akachin, nghe Midochin nói cậu ngắt điện trong phòng Kazuchin—"
"Ừ, có chuyện gì sao Atsushi?" Akashi quay đầu lại nhìn hắn một cái. Nội tâm Murasakibara rét lạnh, cứ thế mà rời đi: "Không có gì."
Lúc bọn họ rời đi, thiếu nữ lật mình tỉnh dậy. Mái tóc trắng rũ trên vai, xoã tung trên tấm lưng mảnh khảnh. Cô lấy tay vén tóc qua sau tai, đôi mắt đỏ tĩnh mịch không gợn sóng nhìn về phía sàn nhà.
.
.
.
Đại học Tokyo
"Này, Aomine." Kagami học cùng lớp với Aomine, cho nên khi thấy Aomine đang đi tới chỗ ngồi, hắn đứng ra chặn lại.
Aomine lúc này còn đang chật vật với lời nói và ánh mắt lạnh như băng của cô gái, hai mắt đã đỏ sậm lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Kagami trước mặt, phiền chán tránh qua: "Đừng có làm phiền tôi."
Ngay khi hắn ngồi xuống, Kagami đã nhanh chóng lên tiếng: "Aomine, tôi biết các cậu đang giam cầm Alice."
Đồng tử của Aomine co rụt lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Kagami, hiển nhiên không nghĩ tới hắn ta sẽ biết chuyện này.
"Hừ." Kagami hừ lạnh: "Nếu không cậu nghĩ tại vì sao tôi lại phải tới nơi này học?"
【Cậu làm tôi rất thất vọng.】
Đôi mắt của thiếu nữ vẫn in hằn trong tâm trí hắn. Aomine sợ run một hồi, hắn nắm chặt tay, cuối cùng run giọng nói:
"Tôi có chuyện muốn nói.."