"Kazuha đâu?" Akashi âm trầm quát lớn, đám người giúp việc run như cầy sấy không dám đáp lời, yên tĩnh không nói chuyện.
"Không nói? Ha, không nói phải không?"
Tròng mắt dị sắc tràn đầy ánh sáng lạnh, Akashi Seijuro đứng trên cao nhìn xuống, giống như quân lâm thần hạ, một ánh mắt cũng có thể khiến cho người khác khiếp nhược.
Kì Tích dựa người vào tường nhìn cảnh tượng này, không ai nói chuyện, không ai nhúc nhích, cả không gian như lắng đọng lại.
Aomine Daiki im lặng liếc nhìn, trong lòng bỗng chốc thấy nhẹ nhõm. Hắn bất động thanh sắc khép mắt lại giống như thói quen, che khuất đi toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt. Ngay lúc hắn nhắm mắt, môi Kuroko khẽ động, hắn nhìn chằm chằm Aomine, thật lâu sau không nói gì.
"Quản gia, tăng cường tìm kiếm đi, cô ấy không thể đi xa được đâu. Còn đám người này..." Ánh mắt hắn loé lên: "Như thường lệ."
.
.
Có khi nào bạn cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm hay không?
Có. Aomine Daiki đã đáp lời như vậy. Hắn rất hối hận, hối hận vì bị Akashi thuyết phục, hối hận vì nghe theo số đông. Thế nhưng hắn bây giờ thật thoải mái. Bởi vì chính tay hắn đã đem sự hối hận đó vãn hồi.
Aomine Daiki trở nên xấu xa nhưng không trượt dài trong tội lỗi, hắn nhận ra sai lầm của chính mình rồi sửa sai, giải thoát cho cô gái hắn yêu, cũng giải thoát cho chính hắn. Hắn thừa biết sẽ có ngày bọn họ phát hiện, nhưng lại không nghĩ tới ngày này nhanh như vậy.
"...Cho nên, ý cậu là?"
Aomine khoanh tay dựa vào tường, híp mắt lại. Hắn lúc này giống như một con dã thú, dù biểu hiện rất bình thường nhưng thực chất, hắn lại đang kinh khủng hơn bất cứ lúc nào.
Có lẽ cũng nhận ra điều này, Kuroko Tetsuya cũng không nói ra điều gì lan man. Hắn chẳng qua là nghiêm cẩn đứng, nhìn thẳng vào mắt Aomine:
"Aomine-kun, là cậu đã để Kazuha đi phải không?"
"Phải." Aomine sảng khoái thừa nhận. Hơn ai hết, hắn biết một khi Kuroko nói ra cái gì đều là do hắn đã chắc chắn. Cho nên, không có gì phải phủ nhận cả.
"Tại sao?"
Thanh âm bình tĩnh không chút dao động của Kuroko truyền vào tai khiến cho Aomine có chút buồn cười. Mà không, sự thực là hắn đã cười ra tiếng.
Aomine Daiki ôm bụng cười ha hả, thậm chí đến nước mắt cũng đã chảy ra. Sau khi thấy bản thân mình cười đủ, hắn mới chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng giọng điệu thường ngày nói:
"Uy Tetsu, cậu thấy câu hỏi này không phải quá thừa thãi sao? Kazuha, cô ấy vẫn luôn là một con hùng ưng sải cánh trên bầu trời chứ không phải là chim hoàng yến bị nhốt trong cái lồng vàng hoa lệ. Cô ấy bị các cậu đẩy vào đường cùng, đánh mất bản thân, đánh mất chính mình. Đôi mắt đó...tớ không thích."
Aomine chậm rãi nhắm mắt lại, hắn đang nghĩ về quá khứ, nghĩ về cảm xúc của bản thân.
"...Đôi mắt ấy, vốn nên là kiêu ngạo không phải sao?"
"Cậu nói với Akashi cũng chẳng sao, tớ chẳng quan tâm nữa. Chỉ cần cô ấy an toàn, tội nghiệt của tớ cũng không còn nặng như trước."
Kuroko ngẩng đầu nhìn bóng lưng to lớn của hắn đang khuất dần sau dãy hành lang, thân hình bỗng chốc lay động.
Trong đầu hắn, vang lên một câu nói đã bị phủ đầy bụi bặm:
【Kazuha thật ngầu, tớ rất thích cậu như vậy!】
Khi còn bé, hắn đã đứng ở bên ngoài, hưng phấn hét to nhìn cô gái ấy toả sáng trên sân bóng.
Sau đó, giống như một tấm gương, tất cả đều bị vỡ nát.
"Tôi..."
.
.
Những ngày sau đó, Kazuha sống trong căn hộ của Kagami. Không giống như những gì mà cô tưởng tượng. Hắn không đưa cô trở về Mĩ mà là để cô ở lại trong căn phòng đó.
Mà hắn cũng không cần phải khoá. Bởi vì hắn biết, cô gái ấy sẽ không dám ra khỏi cửa trong thời gian này.
"Tai-chan." Cô mím môi, nói: "Cậu...gọi cho mẹ tớ đi, tớ muốn trở về."
"Thật không tiện..." Kagami gãi đầu: "Trong nhà không còn thiết bị liên lạc nào cả."
"...Vậy sao." Tròng mắt của cô trầm xuống, nhàn nhạt đáp. Bàn tay dấu ở sau lưng bất tri bất giác đã nắm lại thật chặt.
【Đừng tin vào bất kì ai...】
Trong đầu bỗng nhiên lại vọng về lời nói cuối cùng của Alice, trái tim Kazuha lạnh như băng.
Một lần nữa, cô lại nhận lấy phản bội.
"Kagami Taiga." Kazuha chậm rãi đọc ra cái tên này, thất bại trượt người trên bức tường, cả người giống như bị hút đi hết sức lực.
Phiền thật đấy. Cô cố gắng hít thở, áp chế cái cảm giác bị đè nén này lại. Đôi mắt màu đỏ dần mở to, trong đôi mắt ấy dần bị lụi tàn bởi sự tổn thương.
Bất kì ai cũng vậy, ai cũng muốn tổn thương cô.
Bất kì ai cũng muốn....Tại sao vậy?
Alice, Alice, cô nói đi, tại sao vậy?
Kagami không giống bọn họ, nhưng tại sao...hắn muốn cô ở lại nơi này?
Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?
Mục đích của bọn họ...là gì?
"Tai-chan, cậu..." Cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Tại sao cậu cố ý muốn tớ ở lại nơi này? Hả?"
Giống như lấy toàn bộ dũng khí, cô gái yên lặng chờ đợi câu trả lời mà cô mong muốn. Cũng không phụ sự kì vọng đó, Kagami sau kho sửng sốt, lập tức nở nụ cười.
Nụ cười đã từng rất quen thuộc, xuồng xã và đầy thân mật.
"Không sao đâu Alice, tớ không giống họ." Hắn nói: "Hi vọng cậu có thể ở lại đây một thời gian nữa, nhanh thôi, khi đó tớ sẽ đưa cậu về Mĩ."
"Tại sao không phải là bây giờ?"
"...Cậu không cần biết đến." Kagami quay lưng lại, hắn cầm dao lên, bắt đầu nấu cơm: "Cậu chỉ cần biết là tớ sẽ không tổn thương cậu là được."
Không tổn thương...
Ba từ mới thật chắc chắn làm sao...
Tự giễu cười một cái, ngay khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào, rèm cửa đóng lại, che khuất đi dung nhan thiếu nữ tái nhợt vì bệnh.
Đừng sợ, Alice. Đưa lưng về phía cô, Kagami chậm rãi nở nụ cười. Cay đắng, đau khổ, nhưng hạnh phúc.
Đến khi ấy, cậu nhất định sẽ an toàn trở lại. Nhất định!
Tớ...sẽ không bao giờ tổn thương cậu!