(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 78: Chính là em



Kazuha lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm khung cảnh Nhật Bản từ tầm xa. Không biết qua bao lâu sau, cô mới thở ra một hơi, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.

"Bíp bíp bíp—"

Bỗng chốc, một loạt thanh âm cảnh báo vang lên, Richard vội vã cúi đầu. Trên màn hình cảm ứng, tín hiệu của một chiếc trực thăng khác đang nhấp nháy, từng chút chút một tới gần.

Richard sửng sốt không thôi, chiếc trực thăng kia...là đang đuổi theo bọn họ sao?

Lấy bộ đàm yêu cầu kết nối cùng với chiếc trực thăng đó, Richard lưu loát dùng tiếng Nhật nói:

"Alo, alo, Đây là trực thăng CPT 653-X9, yêu cầu bạn cách xa chúng tôi một khoảng cách nhất định. Alo.."

"Dừng lại." Giọng nói của một thiếu niên vang lên, rét lạnh, tràn vào trong lòng ông: "Tôi nói, dừng lại."

Máy móc làm theo yêu cầu của hắn, khi chiếc trực thăng CPT 653-X9 dừng lại giữa mặt biển rộng lớn, Richard mới phản ứng lại.

Không biết có phải là do thanh âm của người kia hay không, hay là do quá ồn ào, thiếu nữ đang say ngủ kia bỗng chốc mở bừng mắt.

Ánh sáng lạnh xẹt qua, cô quay đầu lại, giống như xuyên qua không gian, xuyên qua tất cả mọi thứ, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

"...Akashi, Seijuro."

Richard vừa định khởi động cho trực thăng tiếp tục bay đã bị Kazuha ngăn lại. Nguyên nhân là vì——

"Kazuha, cậu thử tiếp tục đi xem. Kagami Taiga...Cậu ta sẽ gặp nguy hiểm đấy."

Hít sâu một hơi, cô gằn từng tiếng nói:

"Akashi Seijuro, cậu muốn gì?"

"Trở lại." Hắn dừng một chút: "Tôi muốn cậu..."

"Trở lại."

Hai chiếc trực thăng đi song song nhau, cánh cửa của chiếc kia bật mở. Kazuha loáng thoáng nhìn thấy hắn đang nhìn về phía này, chìa ra bàn tay ma quỷ của hắn.

Im lặng thoáng chốc, bỗng nhiên cô bật cười. Một nụ cười giả tạo nhưng không kém phần kiêu căng ngạo mạn, cô nhìn hắn, nói:

"Vì sao?"

"Vì sao tôi phải nghe lời cậu?"

"Vì tôi đang nắm nhược điểm của cậu." Akashi cười với vẻ mặt thắng lợi. Ngay sau đó, trên màn hình của trực thăng hiện lên một tin nhắn. Trực giác nói cô không nên mở ra, thế nhưng không tự chủ, cô vươn tay nhấn chấp nhận. Bên trong truyền đến hình ảnh Kagami bị một đám người chĩa súng vào, khuôn mặt gắt gao nhíu lại.

Ngón tay khẽ run, Kazuha ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình, Kagami đang nhìn về phía này, thậm chí còn giống như thông qua camera nhìn thẳng vào mắt cô:

"Đi đi Alice! Đừng lo cho tớ!"

Dứt lời, hắn đã bị một tên cao to hung hăng đánh cho một cái. Sau đó giống như nhận được chỉ lệnh nào đó, tất cả đều xâu xúm vào đánh hắn.

"...Ngừng lại." Cô cúi đầu, bóng ma che khuất đi biểu cảm hiện tại: "...Tôi nói, dừng lại!"

Akashi cười lạnh, dùng nụ cười che đi sự chua xót và trái tim chảy đầm đìa máu, nói vào bộ đàm:

"Được rồi, dừng lại."

Nhìn Kagami vì đau đớn mà quằn quại trên mặt đất, ánh mắt của cô ức chế không được lửa giận.

"Ha ha ha.." Kazuha cười to ba tiếng, cười đến chảy ra nước mắt. Ở bên kia trực thăng, Aomine gắt gao nắm chặt nắm đấm. Hắn cắn môi nhìn cô, nhưng lại bất lực không thể làm gì.

"Thật là nực cười."

Kazuha ngưng cười, chậm rãi nói. Nhìn thoáng qua Richard, cô hờ hững nói:

"Mở cửa."

Bắt gặp cô mở cửa, Akashi nói:

"Được rồi, vậy thì cùng nhau trở về nhà thôi."

"Xuy." Cô cười khinh miệt: "Nhà? Cái gọi là nhà đó...đâu phải là nhà của tôi?"

Akashi thấy cô phản kháng mình, không khỏi tức giận cau mày.

"Tôi nói..." Kazuha nhìn thẳng vào hắn, không có một chút trốn tránh nào: "Tại sao cứ phải dây dưa với tôi không ngớt?"

—Vì sao...không buông tha cho tôi?

"Vì tớ yêu cậu." Hắn nói: "Vì chúng tớ yêu cậu."

Giống như nghe được điều gì quá mức hài hước, cô gái ở trên cao cúi đầu nhìn xuống, khẽ híp mắt mỉm cười.

Tròng mắt đỏ rực như lửa dưới ánh hoàng hôn rực rỡ như máu tươi, nụ cười quỷ dị mê ly khiến người khác không thể rời mắt.

Cô ấy vẫn cười, vẫn thần thái kiêu ngạo. Giống như một nữ vương, mi mắt quyến rũ, ánh mắt tà mị.

"A."

Cô ấy nhẹ 'a' một tiếng, nhưng lại giống như tiếng trống dồn dập đánh vào trong lòng bọn hắn.

"Các người, xứng sao?"

Như thay đổi thành một người khác, Matabe Kazuha hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ bọc yếu ớt đáng thương kia, trở thành con người của lúc trước.

Mà không——cô ấy đã thay đổi. Trở nên...lạnh lùng.

"Các người yêu tôi..." Nụ cười dần mở rộng trên đôi môi đỏ thắm, cô gái chậm rãi nói: "...Xứng sao?"

Aomine cúi đầu, khóc.

Chính là em.

Chỉ có kiêu ngạo...mới hoàn toàn là em, Kazuha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.