Trong tổ chức, biệt danh của tôi là Độc Thủy (Nước độc). Bọn họ cười bảo con người tôi ngoài trái tim ra thì cả máu và não đều một màu đen. Mà có thể làm bạn với họ nên đương nhiên bản thân tôi cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.
Bề ngoài tôi là một cô gái yếu đuối mang đôi chân tật nguyền ngồi trên chiếc xe lăn.
Nhưng để đứng vững được trong tổ chức không phải điều dễ dàng gì, mỗi người đều phải có một tài riêng như ám sát, bắn tỉa, hacker, v.v….
Điều giúp tôi có thể sống sót trong tổ chức đến bây giờ là nhờ có bộ não, bày mưu lập kế và ngụy trang với xác suất thành công 100%.
Đáng tiếc tôi không thể mưu tính cướp cái mạng nhỏ của mình khỏi tay tử thần, sức khỏe tôi ngày càng suy kiệt.
Đến lúc tôi mở mắt lần nữa, tôi đang nằm trong một căn phòng bệnh riêng. Tôi có một bên chân lành và một bên không trọn vẹn. Tôi… là ai? Tôi… vẫn là tôi sao?
Bên ngoài cửa là tiếng ồn nhưng đủ để tôi gom những thông tin có ích từ vài từ như ‘Tử Lăng’, ‘Lục Bình’, ‘Sở Liêm’, ‘Cha’, ‘Mẹ’, v.v….
Tôi bỗng nhớ đến bộ phim từng coi để giết thời gian, những tình tiết này rất quen thuộc. Chẳng lẽ… tôi đã trở thành Uông Lục Bình?
Tôi nhắm mắt phân tích tình huống hiện tại, sau đó nghĩ xem mình nên làm gì tiếp. Hay đúng hơn là tôi nên làm gì ngay lúc này.
Tôi không có nhà, không có người thân, ngay cả tình yêu cũng chẳng có.
Tôi từng có đồng đội, từng có những thứ thuộc về mình, tôi từng có những nhiệm vụ, lập mưu để bảo vệ đồng đội. Ngược lại, họ dùng sức mạnh hoặc khả năng khác của chính họ để bảo vệ tôi. Đó từng là tất cả của tôi, nhưng lúc này, tôi không còn nữa.
Nhưng dù sao bây giờ cũng còn tốt hơn trước, tôi còn một cái chân lành lặn, tôi vẫn có thể đứng lên và đi lại.
Gia đình sắp tan vỡ, cha và em gái đã phản bội, chỉ còn một người mẹ sắp mất chồng với cõi lòng tràn ngập đau thương và oán hận.
Sự nghiệp mất rồi, ‘tôi’ không thể làm một vũ công nữa.
Tình yêu duy nhất của ‘tôi’, Sở Liêm cũng đã bị cướp đi.
Hoàn cảnh của ‘tôi’, Uông Lục Bình, lúc này rất tệ.
Nhưng nó chẳng làm khó được tôi.
Đầu tiên, tôi cần xác định rõ mình muốn gì?
Tìm nhập một tổ chức như trước kia? Không, điều đó rất vô nghĩa, tôi đã sống cuộc đời như thế một lần rồi, lặp lại vừa vô ích lại vừa nhàm chán.
Có lẽ tôi nên thử trải qua cuộc sống của một người bình thường, vui vẻ, thoái mái, bình thản và yên vui.
Có lẽ tình cảm của cha mẹ dành cho ‘tôi’ hẳn là tình cảm khó phản bội nhất.
Có lẽ tôi nên có một đứa con, tôi có thể tin tưởng mình sẽ không bị con mình phản bội.
Cha mẹ? Ừm, mẹ của Lục Bình chắc hẳn rất yêu ‘tôi’, nếu đúng như kịch bản, tôi không cần can thiệp chuyện này thêm nữa. Người cha sắp phản bội gia đình lại không dành quá nhiều tình cảm cho Lục Bình, theo kịch bản, ông ta luôn đứng về phe kẻ yếu, là người theo chủ nghĩa đàn ông, tôi nghĩ mình có thể lợi dụng điều này.
Con cái? Tôi cần một người chồng, Sở Liêm là đối tượng có sẵn, theo kịch bản, anh ta cũng sắp cầu hôn tôi. Hơn nữa cha mẹ anh ta rất vừa ý tôi, gia đình anh ta là môi trường nuôi dưỡng con cái tốt nhất.
Còn những người không liên quan như Tử Lăng thì chỉ cần Lục Bình kết hôn với Sở Liêm, cô ta nhất định sẽ gả cho Phí Vân Phàm. Nghĩa là trong vòng hai – ba năm tới cô ta sẽ không làm phiền tôi, đủ thời gian cho tôi sinh hai đứa trẻ. Những người khác tạm thời không cần để ý vì họ chẳng gây được chuyện gì lúc này.
Đây là kế hoạch tốt nhất trong ba năm tới. Sau khi hoàn thành được kế hoạch này tôi sẽ tính toán tiếp bước đi tiếp theo là gì, hiện tại cũng tôi không rõ mình muốn gì trong tương lai.
Cha mẹ, Tử Lăng, Phí Vân Phàm, cô Sở và bác Sở đi vào phòng.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, im lặng không nói gì.
“Lục Bình, Lục Bình, con tỉnh rồi sao? Con thấy thế nào rồi?” Mẹ rưng rưng nước mắt hỏi tôi.
Bọn họ đi đến trước mặt tôi, gương mặt đầy vẻ lo lắng, ân cần dịu dàng hỏi thăm tôi nhưng tôi không trả lời ai ngoài… cha. Bắt đầu kế hoạch. Tôi vươn tay cầm lấy tay ông, lệ rơi đây mặt, nhỏ giọng gọi “Cha”.
Từ đầu đến cuối tôi không đáp lời ai cả, chỉ nắm chặt tay ông, nước mắt chảy không ngừng, ngay cả khi ngủ tôi cũng không buông tay ông ra.