[Đồng Nhân Naruto] Lạc Vào Thế Giới Naruto

Chương 1: Bất ngờ xuyên không



Hôm nay, Thư Anh có giờ phải lên lớp. Cô nằm rũ rượi trên mặt bàn. 

Oáp! Đêm qua cô thức, mãi mới ngủ để cày Manga "Naruto" mấy chục chap liền nên sáng nay có phần mệt mỏi và uể oải. Cô xin giáo viên đi rửa mặt để tỉnh ngủ. Vào lớp, Thư Anh cố gắng chăm chú đến bài vở. 

"Không biết hồi ấy trong thế giới ninja truyện "Naruto" của thầy Kishimoto có giờ học Toán, Lý, Hóa hay Anh, Văn, Sử, Địa không nhỉ?" Cô huých cậu nam sinh đang tập trung nghe cô giảng bên cạnh. 

"Chắc là không, thay vào đó là học những môn ném phi tiêu, các thể loại nhẫn thuật cơ bản thôi..." Cậu bạn ngồi bàn bên công nhận giỏi thật, vừa nghe giảng vừa ghi chép lại vừa nghe và trả lời câu hỏi của cô cơ đấy! 

Thư Anh cự cãi lại:

"Không phải! Tớ nghĩ là họ phải học những môn đó để biết tính toán, biết làm thơ chứ?"

"Cậu xem, cậu đang đọc thể loại manga gì? Học đường chắc?"

"Không phải...Ờ nhỉ... Có lý..."

"Lê Thư Anh! Lên làm câu hỏi ở trên bảng cho cô!"

Á, thôi xong! Môn Văn là môn cô kém nhất! Cái tội to mồm! 

Thư Anh ngậm ngùi bước lên chiếc bảng đen, viết vài chữ rồi đi xuống, trở lại chỗ ngồi. 

"Cậu...! Cười gì?!!" Cô quay sang mắng nhỏ cậu bạn bàn bên đang tủm tỉm cười, đôi mắt cậu sáng rõ ánh lên trong mắt. 

Sau giờ học buổi sáng, tới cuối buổi học chiều có thời gian học là một tuần ba buổi, cô thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. Người về muộn nhất hôm nay có lẽ là Thư Anh và Nguyên- cậu bạn ngồi bàn bên của cô, bởi cuối giờ, cô đem một bài toán cho cô giáo chữa riêng, còn Nguyên thì chờ cô để cùng đi mua truyện "Naruto" tập mới nhất. Nói đến bộ truyện tranh "Naruto" đang làm mưa làm gió trên thị trường Manga, họ đều có chung sở thích là bộ truyện này. 

Bỗng, bầu trời bất chợt đổ mưa to. 

"Này! Cậu để quên một tập ở đây này!" Nguyên cầm trên tay một tập truyện "Naruto" đưa cho cô. 

Ngoài trời mưa bão, bầu trời vần vũ mây đen, một tia sét đánh trúng cột điện gần lớp học của Thư Anh và Nguyên, toàn bộ đèn trong lớp họ ngay lập tức tắt phụt, ánh sáng như bị nuốt chửng. Và trong khoảnh khắc Nguyên và cô cầm trên tay cùng một cuốn "Naruto" đó khi cậu đưa cô, một thứ ánh sáng lóa mắt tỏa ra giữa căn phòng học tối như hũ nút. 

Trong khoảnh khắc mơ hồ đó, Thư Anh bất tỉnh, chắc Nguyên cũng thế... Có lẽ, cô đã trôi dạt vào một miền cực lạc nào đó rồi...

*******************************************************

Sáng sớm, ánh nắng mai dịu nhẹ nhảy múa qua những kẽ lá non xanh mơn mởn, đáp nhẹ xuống con đường làng. Có một cô nhóc con chạy tung tăng bên cạnh người mẹ, tay nắm chặt tay mẹ, hí hửng lên tiếng:

"Mẹ! Hôm nay mình mua thuốc cho chị xong rồi lên núi chơi nha!"

"Ừ, được rồi, mẹ sẽ cho con lên núi, nhưng phải đợi đun thuốc xong đã nhé!"

"Được ạ! Nhưng...chị Yumina khi nào mới bình phục lại?"

"Cái này...Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng thầy thuốc bảo, mai là chị con đã có thể tỉnh dậy được..." Hình ảnh đứa con gái út mặt xịu xuống phản chiếu trong đôi mắt thoáng buồn rầu của mẹ. 

"Mong rằng, chị sẽ sớm tỉnh dậy!" Cô bé dẩu môi đáng yêu. 

Mở mắt ra... Bừng sáng! 

Cô...đang ở đâu thế này??? Thư Anh mở to mắt, rồi lại nheo lại vì chói. Trần nhà mang một màu trắng bình dị, ngoài cửa sổ, nắng vàng ươm như màu cây lúa chín. 

Chẳng phải đang mưa sao? Thư Anh vội đứng dậy chạy ra phía cửa sổ. 

Là nắng! Ánh mặt trời chói chang, từng tia sáng như châm vào mắt cô nhức nhối một cách chân thực. 

Nhưng...đây là đâu? Thư Anh gắng mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn một lượt xung quanh. Từ chiếc đèn ngủ gần giường, bàn học, ghế, đèn bàn, cho tới chiếc giường rộng và chiếc tủ quần áo bằng gỗ lớn phía góc phòng. 

Bình tĩnh, bình tĩnh! Thư Anh thầm nhủ, cô phải bình tĩnh! Cố nhớ lại xem nào? Nhưng rốt cuộc, kí ức chỉ là một mảng trắng, cô chỉ gần như nhớ rằng, đây không phải là nhà cô, và tên cô là Thư Anh... 

"A! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chị Yumina tỉnh dậy rồi!!"

Bỗng, có một giọng nói trẻ thơ vang lên phía ngoài cửa phòng Thư Anh đang ở khiến cô giật nảy mình! Cô bé con đó, là ai? Lại thêm một người phụ nữ trẻ đi vào cất giọng:

"Yumina! Con thực sự đã tỉnh rồi!!"

Nhưng... Họ...cô hoàn toàn không quen họ.

"Neesan (chị)! Chị dậy chơi với em đi!"

"Yumi! Yumina vừa mới tỉnh dậy, để chị con nghỉ đi!"

Cô bé tên Yumi mặt lại xịu xuống,nhưng lúc sau lại lập tức hứng khởi nói:

"Mẹ sắc thuốc cho chị uống, rồi ba chúng ta cùng lên núi chơi đi mẹ!!"

"Yên nào, không thấy chị đang yếu và nằm đó à?" Mẹ cô bé mắng yêu"Chị con chưa thể đi đâu được".

Giảng giải xong cho cô bé hiểu, người phụ nữ được cô bé con gọi là mẹ đó lại quay sang Thư Anh, dịu dàng bảo:

"Yumina, con thấy trong người như thế nào? Con vừa tỉnh lại sau một tuần nằm hôn mê đó".

"Dạ... Thế ạ! Nhưng...cô là ai? Cả bé gái này nữa...?"

"Yumina! Con...!?" Người phụ nữ trẻ ngỡ ngàng, cứ ngỡ là con mình đùa, bèn nói "Con là con của mẹ và là chị của Yumi mà!" rồi cười nhẹ.

"Tên cháu là Lê Thư Anh, cháu không hiểu cô đang nói gì..." Thư Anh đành thành thực nói "Đây là đâu ạ...?"

"Con...con có sao không Yumina? Đây là nhà mình ở gần Làng Lá, nằm trong Hỏa Quốc mà?" Lần này, người phụ nữ đó trở nên lo lắng, lấy tay sờ nhẹ vào đầu Thư Anh. Lúc này, cô mới có cảm giác là đầu mình đang bị quấn băng trắng.

"A!" Cô lấy tay chạm đầu mình, hơi nhức...?

"Chuyện này là thế nào? Tại sao cháu lại bị thương?" Thư Anh hỏi. 

"Yumina à! Là con đã bị ngã khi đi lên đỉnh đồi rồi chấn thương ở đầu"

"Vâng! Con...biết rồi, mẹ ạ! Nhưng, mẹ tên là gì, con không nhớ?" Thư Anh bất giác đổi cách xưng hô.

"Chị Yumina! Sumi là tên mẹ chúng mình, chị quên rồi sao chị?!" Cô bé con tên Yumi ngân ngấn nước mắt, cô bé rất thương chị và cha mẹ. 

"..."

"Được rồi, Yumi, có lẽ chị con đã mất trí nhớ, con thông cảm cho chị đi" Nói đoạn, bà mẹ tên Sumi lại quay sang Thư Anh mà dịu dàng xoa đầu, đôi mắt sáng như bao phủ một làn hơi nước" Con...nhớ được những gì?"

"Con...con..."

"Con không nhớ sao? Thôi không sao, mẹ và em sẽ dần dần giúp con khôi phục kí ức!"Mẹ Sumi nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mẹ ơi! Con cảm giác, cụm từ Làng Lá và Hỏa Quốc nghe rất quen!" Thư Anh bất chợt lên tiếng sau khi im lặng một lúc. 

"Vậy sao? Để mẹ giải thích nhé!" Mẹ Sumi dường như trong ánh mắt có một tia vui mừng:

"Làng Lá là một ngôi làng Ninja ở Hỏa Quốc. Ở đây, con sẽ thấy trường đào tạo Ninja, Đội cảnh vệ Ninja hay nơi tập luyện dành cho Ninja... Người đứng đầu làng lá- trưởng làng, chính là Hokage đệ Tam, một người mạnh nhất được dân làng phong cho chức vụ đó. Nhà mình có cha là ninja nên với một người bình thường như mẹ ở bên ngoài, gần Làng Lá thì đó là một điều thú vị đối với mẹ!"

"Hỏa Quốc... Làng Lá... Ninja... Hokage..." Mấy cái tên này nghe cực kì quen, nhưng sao Yumina, tức Thư Anh vẫn chưa nhớ nổi ra đó là gì, chỉ nghe mẹ Sumi nói thế thì mới hình dung ra thôi... 

"Thôi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, Yumi xuống ăn đi! Còn Yumina, con nằm lại đây để uống thuốc và chờ mẹ mang đồ ăn lên nhé!"

"Nhưng, con muốn đi lên núi chơi cơ!" Cô bé Yumi chu môi. 

"Thôi được! Ăn cơm xong mẹ con mình đi, còn Yumina nằm lại đây dưỡng sức con nhé!"

"Vâng!" Yumina nói. 

Thư Anh thầm nhủ, từ nay về sau, cô sẽ dùng cái tên Yumina vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.