Tĩnh Tuyết đứng trong chợ, nghe ngóng một số tin tức nóng hổi.
Chiều muộn, chợ dần vãn người, nhưng những tin tức này như một cơn gió mát, thổi bừng lên sinh khí của vùng sa mạc khô nóng.
- Ê này, ông biết gì chưa, cô gái sông Nile đã xuất hiện rồi đấy! – Những người lái buôn không ngừng tám chuyện.
- Ông đừng có mà bép xép, chẳng phải đã mất tích hơn một tháng rồi hay sao, cô ta còn sống được chắc?
- Ơ kìa, tôi đã chính mắt nhìn thấy mái tóc vàng đó mà…
- Tôi không tin, tôi cũng muốn nhìn tận mắt, xem cô ta đẹp hơn Nữ hoàng Asisu của chúng ta đến mức nào.
Tiếng quan quân của vùng Thượng Ai Cập lấn át toàn bộ tiếng người trong chợ:
- Cô gái sông Nile được tìm thấy nhưng vừa bị một toán người mặc đồ đen đến bắt cóc, chúng ta là quân lính của nhà vua, cần phải thẩm tra, lục soát!!!
Bọn lính nói rồi dẹp đường, hung hăng tìm bắt những người mặc áo màu đen đem đi tra hỏi.
Ngay trong đêm, cô gái sông Nile biến mất. Quân lính của nhà vua sục sạo khắp vùng, nhưng chỉ có những tin tức cũ về sự xuất hiện của đám người mặc đồ đen.
Tĩnh Tuyết dĩ nhiên cũng nghe thấy chuyện này, cô ra đầu đường lớn, tìm một số y quán để chữa bệnh kiếm chút tiền đi đường.
Trong nhà kho xập xệ, đổ nát vang lên vô số tiếng chửi rủa.
- Mày lại đây, có phải tao thừa cơm nuôi mày quá rồi không?
Mãi mới nghe thấy môt giọng trả lời run run, yếu ớt kèm theo tiếng khóc nức nở:
- Bà ơi, con xin bà,.. Cho con làm việc khác, con làm ở nhà đó suốt ngày bị đánh thôi…
Tiếp đến là những lời chửi rủa tục tĩu của người đàn bà quanh năm suốt tháng ngồi trong chợ búa:
- Mẹ mày đã bán mày cho tao rồi, mày muốn có cái ăn thì phải làm việc chứ!
Những cái tát nặng nề vang lên.
Bỗng nhiên một tên người hầu chạy vào bẩm báo:
- Bẩm bà chủ, lại có một cô gái tự xưng là Tuyết thần y muốn vào chữa bệnh cho cậu chủ.
Bà chủ này nghe thấy, liền bĩu môi khinh bỉ:
- Cái gì mà Tuyết thần y chứ! Toàn là một lũ lang băm lừa đảo, chỉ muốn tiền của ta, không để tâm đến sinh mạng của con trai ta…
- Nhưng cô gái đó… - Tên người hầu chạy lại gần, thì thầm vào tai bà ta mấy câu, sau đó chỉ thấy bà ta lập tức thay đổi thái độ, cũng không nhìn xuống cô bé bị đánh bầm dập đang nằm co ro dưới đất, phân phó tên người hầu:
- Đừng để con bé Teti này trốn thêm lần nữa, nếu không, tiền lương tháng này của ngươi…
Tên người hầu hoàn toàn hiểu ý bà ta, gật đầu lia lịa:
- Vâng, ta nhất định sẽ không để con bé trốn.
Bà chủ này vừa nói xong, liền lập tức rời đi rất nhanh. Bà ta sửa sang người ngợm chỉnh tề một lượt, bước vào phòng khách. Mặc dù mấy năm gần đây việc buôn bán của bà ta rất phát đạt, cũng coi như giàu “xổi” nhưng bản chất nghèo hèn vẫn luôn cắm sâu trong tâm khảm bà ta, dù có luyện mãi cũng không có được phong thái cao sang của bọn nhà giàu quyền quý.
- Tham kiến Công chúa Đại Chu, thảo dân là Aircut, thật vinh hạnh vì ngài đã ghé thăm chữa bệnh cho con trai thảo dân.
Danh tiếng của Tĩnh Tuyết này không nhỏ, vừa là Công chúa Đại Chu, vừa là Tuyết thần y nổi danh gần đây trong giới y thuật. Bà ta vừa định quỳ xuống hành lễ, thì cô gái đã đỡ dậy:
- Đừng khách khí, hiện tại ta muốn đi xem bệnh cho con trai bà.
Aircut gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng phân phó người hầu chuẩn bị nước nóng, khăn sạch,… Sau đó dẫn Tĩnh Tuyết vào một căn phòng sâu tít bên trong căn nhà lớn.
Vì muốn con trai mình sau này không phải khổ sở như bản thân ngày xưa nữa, Aircut quyết định không để con làm gì vất vả, dù đã 16 tuổi nhưng lại luôn chơi bời lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp, lại chỉ toàn chơi với đám người nghèo hèn bẩn thỉu. Mặc dù nhiều lần ngăn cấm nhưng vì thương con nên bà ta vẫn mặc kệ con.
Cách đây hai tháng, trên da cậu bé bắt đầu xuất hiện các vết loét, biến dạng nhiều phần da trên cơ thể, các khối u liên tục mọc lên, cái to cái nhỏ.
Bọn họ bước vào trong phòng, căn phòng hơi u ám, không có quá nhiều ánh sáng nhưng cũng đủ để nhìn thấy một bóng người gầy gò nằm trên giường, im thin thít.
- Thắp đèn lên, dùng loại giấy mỏng như cánh ve ấy, chụp lên để chiếu sáng một chút. – Tĩnh Tuyết nói với Aircut.
Sau khi đã sáng hơn so với bình thường, Tĩnh Tuyết mới nhìn thiếu niên nằm trên giường. Ban nãy Aircut đã nói về các triệu chứng cho cô, những khối u đủ kích cỡ mọc chằng chịt lên cơ thể cậu bé, chúng không biến mất sau hơn hai tháng nay, các vết loét thì có màu nhạt hơn so với da, và làm biến dạng da.
Những ngón tay, ngón chân thì như cụt dần đi, các người hầu đã rất hốt hoảng, gọi đó là bệnh nan y cụt xương.
Tĩnh Tuyết dựa theo triệu chứng mà chuẩn đoán đó là bệnh phong. Thực ra bệnh này thời hiện đại đã có thể chữa khỏi bằng cách uống thuốc, cũng may là cô có mang thuốc theo.